Lâm Chấn Phong điên cuồng đạp xe, phi thẳng đến nơi điện thoại mình đang định vị. Hắn lao đi trong đêm tối với nỗi hoang mang và lo lắng tột cùng. Dòng tin nhắn đó, rõ ràng không phải do hắn gửi.
Bước chân bình bịch leo qua ba tầng cầu thang bộ của trường học, cuối cùng Lâm Chấn Phong cũng lên tới hành lang tối tăm ấy. Hắn giật mình và bàng hoàng khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ phòng thực hành hoá học. Trong tích tắc, hắn lập tức vùng chạy đến và đẩy cửa xông vào.
Cảnh tượng trước mắt thật sự bóp nghẹt trái tim Lâm Chấn Phong như một cơn đột tử.
Căn phòng tối om, ngột ngạt và ngổn ngang mảnh thủy tinh vỡ. Châu Vân Du đang nằm sõng soài trên mặt sàn, váy áo rách tươm thảm hại. Tấm thân yêu kiều mà trần trụi của cô thoi thóp co giật dưới sự đè chặt của hai gã đàn ông cao lớn. Những đường cong mềm mại của thiếu nữ sáng lên dưới trăng, nhưng bị chính mảnh trăng khuyết ấy đâm nát tan một cách tàn nhẫn. Dây thừng siết trên cổ tay và cổ chân. Vải rách bịt trong miệng. Đôi mắt to tròn thơ ngây ngày nào nay đã trợn trừng chết sững.
Những vết bầm, những vết cào, những vết vân tay dơ bẩn khắc sâu vào da thịt và có lẽ sẽ chẳng đời nào phôi phai.
Vẻ đẹp thuần khiết của tuổi thanh xuân bị ép phải phô bày trọn vẹn, bị hành hạ, chơi đùa, vấy bẩn và dập vùi như một cánh hoa đào vừa kịp trổ sắc đã vội nát tan.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-co/2915674/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.