Dịch: LTLT
Hai người trong mỗi căn phòng, chỉ có một người có thể sống sót.
Bạn sẽ chọn giết người kia không?
Đây là câu hỏi mà Trì Thanh đã suy nghĩ hết lần này đến lần khác trong vô số đêm.
Thời gian bảy ngày… đủ để thay đổi một con người.
Trì Thanh nhớ rõ ràng, mới đầu Mắt Kính ở cùng phòng với anh ngày đầu tiên chỉ biết run rẩy, dáng vẻ như lúc mới đến, co ro trong góc giọng nói run run hỏi anh: “Làm sao đây…”
Cậu ta suýt nữa thì khóc thành tiếng, giống như đã nhìn thấy kết cục cuối cùng của bản thân: “Tớ muốn về nhà, ba mẹ tớ còn đang chờ tớ ở nhà. Cả nhà chúng tớ sắp đi du lịch cùng nhau. Tớ thi được thành tích tốt, bọn họ còn chưa khen tớ nữa. Khi nào tớ mới về nhà được, tớ không thể ở đây nữa… Tớ sẽ chết, sẽ chết mất.”
Đến ngày thứ hai.
Mắt Kính nói ít hẳn đi.
Phần lớn thời gian cậu ta đều lẳng lặng nhìn chằm chằm một chỗ ngây người, có đôi khi nhìn vào bức tường, có đôi khi là mặt đất lồi lõm không bằng phẳng, có khi là cánh cửa sổ chỉ mở một khe hở nhỏ. Ngoài cửa tối đen như mực, cánh cửa này cũng chẳng đem lại bất cứ hy vọng nào.
Trì Thanh ngủ không sâu, cách một khoảng thời gian sẽ tỉnh một lần.
Trong màn đêm, anh chậm rãi mở mắt, phát hiện lần này Mắt Kính đang nhìn nơi khác rồi.
Lần này chỗ Mắt Kính nhìn… là anh.
Trong môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-cach-nguy-hiem/3357324/chuong-139.html