Chương trước
Chương sau


Dịch: LTLT

Quý Minh Nhuệ gọi xong cuộc điện thoại này cho Trì Thanh chỉ cảm thấy khó hiểu.

Cuối cùng ngày hôm sau, chuyện khó hiểu hơn đã xảy ra.

Đồn cảnh sát vẫn bận rộn như thường ngày, Quý Minh Nhuệ nghe điện thoại cả buổi sáng, nhưng các cuộc gọi gần đây đều là mấy việc nhỏ so với các vụ án mạng trước đây. Trong đó còn có người đàn ông chia tay quen thuộc kia: “Đồng chí cảnh sát, tôi đã quay lại với bạn gái rồi. Chúng tôi định kết hôn, muốn mời anh uống rượu mừng.”

Quý Minh Nhuệ: “…?”

“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Sau khi kết hôn muốn chia tay không có đơn giản đâu đó.”

“Suy nghĩ kỹ rồi, tôi nghĩ tôi với cô ấy đã dây dưa với nhau lâu như thế cũng là một loại duyên phận. Tôi đã không còn tâm tư để tiếp nhận thêm người nào khác.”

“…” Quý Minh Nhuệ hết nói nổi, “Chúc hai người hạnh phúc, nhưng rượu mừng thì không cần đâu.”

“Cần chứ cần chứ, đồng chí cảnh sát, là anh chứng kiến tình yêu của chúng tôi! Chúng tôi còn muốn mời anh làm người chứng hôn cho chúng tôi nữa!”

Anh ta làm người chứng hôn cái con khỉ á!

Hai người này bị điên à!

Quý Minh Nhuệ nhìn ghi chép công việc bên cạnh, không biết lát nữa phải điền nội dung như thế nào: “Alo? Ấy, sao tín hiệu bỗng nhiên bị đứt rồi, anh còn nghe thấy không?”

Đầu dây bên kia nói: “Tín hiệu rất tốt, tôi nghe thấy tiếng của cảnh sát.”

“Cái gì? Anh nói bên tôi không có tiếng à?” Quý Minh Nhuệ buộc lòng ngắt cuộc gọi, “Ồ, được được được, lần sau chúng ta lại nói tiếp.”

Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.

Ngay sau đó, chuông điện thoại lại vang lên, nhưng không phải điện thoại bàn của đồn cảnh sát mà là điện thoại di động đặt bên cạnh đang reo.

Gọi đến là một dãy số lạ.

“Xin chào?”

Người ở đầu dây bên kia nói chuyện mang theo chút ý cười, chào hỏi rất lịch sự: “Cảnh sát Quý, chào buổi sáng.”

Giọng nói của Giải Lâm rất dễ nhận biết.


Về tư, Quý Minh Nhuệ không có thiện cảm với cái người suốt ngày quấn lấy anh em của mình, về công thì phải thừa nhận năng lực nghiệp vụ vượt trội của người này. Anh ta tưởng rằng có chuyện gì đó liên quan đến vụ án cần tìm mình nên thẳng sống lưng, thái độ nghiêm túc: “Chào, có chuyện gì cần tìm tôi giúp sao?”



Giải Lâm cân nhắc nói: “Thật sự có một việc, chắc cậu có thể giúp được.”

Tinh thần công lý của Quý Minh Nhuệ tăng cao: “Anh nói đi, giúp được thì tôi nhất định giúp!”

Nhưng vấn đề của Giải Lâm lại chẳng liên quan chút nào đến vụ án: “Trì Thanh… Trước đây cậu ấy từng có kinh nghiệm tình cảm không?”

“…”

Quý Minh Nhuệ nói thầm, hôm nay anh ta ra ngoài có phải nên xem lịch không, sao toàn nhận đường dây nóng về tình cảm không vậy?

Giải Lâm có hứng thú với anh em của anh ta không phải chuyện ngày một ngày hai.

Lần trước vụ án khách thuê nhà kết thúc, anh ta đã bị Giải Lâm gọi đến hỏi một đống câu hỏi về Trì Thanh rồi.

Nhưng mấy câu hỏi Giải Lâm hỏi lần trước vẫn không có mức độ như thế này.

Quý Minh Nhuệ nghĩ rằng vấn đề này thật sự rất nhảm. Anh ta ngơ ngác hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy cậu ta trông giống người có kinh nghiệm tình cảm sao?”

Giải Lâm cũng biết câu hỏi này của mình rất kỳ lạ. Bình thường hắn có thủ đoạn trò chuyện, có thể bình tĩnh nghe ngóng những tin tức mà hắn muốn biết, sau khi đối phương cúp điện thoại chưa chắc có thể nhận ra mình bị người khác lừa. Nhưng hôm nay hắn lại chọn cách rõ ràng nhất cũng không nên dùng nhất.

Giải Lâm: “Đừng nói đến kinh nghiệm tình cảm, trông cậu ấy có lẽ còn không có tình cảm.”

Quý Minh Nhuệ nói: “Chính xác.”

Tuy thủ đoạn xuất hiện vấn đề, nhưng đã mở đầu rồi, Giải Lâm cũng chỉ có thể hỏi tiếp.

Giải Lâm: “Có người thích cậu ấy không?”

Quý Minh Nhuệ nghĩ: “Có thì có, nhưng không có kết cục gì tốt.”

Trì Thanh trông có vẻ khiến mọi người không dám đến gần, với lại vẻ mặt mỗi ngày đều rất hậm hực, nhìn như một người bệnh, còn là cái kiểu tình hình tinh thần không ổn lắm. Nhưng vẫn không thể chống lại gương mặt đẹp trai ăn tiền kia, thành tích học tập còn luôn đứng đầu.

Khi một người mạnh đến một cảnh giới nhất định thì một vài khuyết điểm cũng có thể được mỹ miều hóa thành “có cá tính”.

Khiến cho người có tình ý ngầm với Trì Thanh sau khi bị đánh về không thương tiếc vẫn còn có thể nói câu: “Tôi nghĩ rằng cậu ấy không giống với người khác, cậu ấy rất đặc biệt.”


Nhưng mà phần lớn đều là khóc chạy đi.

Còn Trì Thanh từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết vì sao đối phương đến, vì sao lại khóc, anh cũng không quan tâm.

Giải Lâm nghe mà đầu hơi đau.

Trước đây khi nghĩ kế giùm Ngô Chí thì một giây có thể nghĩ ra mười chiêu, lần này đến lượt bản thân, ngay cả nói cũng nghẹn không nói ra được, uổng phí gương mặt “trai đểu”.

Giải Lâm: “Cậu ấy cũng chưa từng thích ai à?”

Quý Minh Nhuệ: “Chuyện này làm khó cậu ta quá rồi. Anh hỏi cậu ta thích là gì, có lẽ cậu ta phải lật từ điển tiếng Trung ra mới trả lời anh được.”

“…”

“Nhưng mà miễn cưỡng nói thích thì cũng có một người.” Quý Minh Nhuệ nói, “Quản lý thư viện trường chúng tôi có một ông cụ mặt rất đáng ghét, tất cả mọi người đều sợ ông ta, nhưng hình như Trì Thanh nghĩ ông ta rất tốt.”

“Chỉ là gu không giống với người bình thường lắm?”

“Có thể hiểu như thế, yêu thích của cậu ta quả thực rất khó đoán.”

Theo thời tiết, không thích trời nắng chỉ thích trời âm u.

Giải Lâm gọi xong cuộc điện thoại này, không nhận được thông tin hữu ích nào. Nếu như ví chuyện tình cảm thành đánh quái qua ải, vậy thì quái mà hắn gặp phải tuyệt đối là cấp địa ngục.

“Cậu làm việc của cậu đi.” Cuối cùng Giải Lâm nhỏ giọng tự an ủi bản thân, “… Ít nhất hiện tại không có tình địch.”

Quý Minh Nhuệ không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”

Giải Lâm: “Không có gì, cúp máy đây.”

Quý Minh Nhuệ cầm điện thoại, cảm thấy thật sự khó hiểu.

Sao gần đây Giải Lâm với Trì Thanh đều thích nói mấy câu người khác nghe không hiểu vậy?




Vụ án kết thúc, Trì Thanh coi như có một kỳ nghỉ dài.

Thảo luận về anh trên mạng cũng dần dần lắng xuống. Ảnh bị gỡ quá nhanh, fan lại ít, không ai nhận, nhân vật chính của chủ đề không xuất hiện, tin tức này bị đa số người lướt qua.

Hà Sâm áy náy, gửi cho anh vài thông báo thử vai, sau khi xem xong Trì Thanh trả lời: Không cần.

Hồi đó, số tiền anh kiếm được ở giới giải trí không nhiều, nhưng cũng không ít, sau đó anh đầu tư vào chứng khoán tăng lên mấy lần. Tính cách dám mạo hiểm này của anh, vừa cầm chắc, lại quá bình tĩnh, về cơ bản rất ít khi lỗ.

Cho nên anh không thiếu tiền.

Không cần phải quay về tiếp tục quay mấy bộ phim không có ích kia.

Anh thích ở lì trong nhà, né tránh đám đông, một mình yên tĩnh.

Trì Thanh coi như hài lòng với cuộc sống hiện tại, ngọa trừ lần chuyển nhà này, có rất nhiều dính dáng không cần thiết với hàng xóm trong tòa nhà…

Lúc Nhậm Cầm đến, anh cũng không phải rất muốn mở cửa.

Nhậm Cầm gõ cửa nói: “Anh Trì?”

Giọng nói của cô rất nhỏ, mang theo tính ôn hòa vốn có của cô.

Nghe giọng không giống xảy ra chuyện gấp gì.

Nhưng câu tiếp theo của Nhậm Cầm là: “Anh Giải nói anh có ở nhà.”

Trì Thanh: “…”

Cái tên Giải Lâm này có ý đồ kiếm chuyện cho anh.

Trì Thanh mở cửa, Nhậm Cầm mỉm cười: “Thấy dạo trước mấy anh đang bận, tôi cũng không dám làm phiền mấy anh.”

Trì Thanh chậm rãi đeo găng tay, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Lúc không bận, tốt nhất cũng đừng làm phiền tôi.”

“…” Nhậm Cầm tự động bỏ qua câu nói này, từ sau lần trước Trì Thanh cứu cô, Nhậm Cầm rất khó sợ hãi anh thật. Cô luôn cảm thấy con người Trì Thanh càng nhìn càng giống người tốt không giỏi biểu đạt bản thân, “Là thế này, tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”

Nhậm Cầm nói đến đây, Trì Thanh mới chú ý thấy trong tay cô còn xách một cái lồ ng. Đó là một cái hộp hình tròn, phía trước hộp là một vòng kính trong suốt, bên trong đựng một thứ lông xù.

Cục lông xù đó dường như phát hiện có người đang nhìn nó, khó khăn xoay nửa vòng bên trong, lộ ra chính diện.

Cái tai lông xù… đôi mắt màu xanh thẳm…

Con mèo này hơi giống đống mèo bông ở khu vực khách chờ của phòng tư vấn tâm lý.

“Mèo?”


Nhậm Cầm: “Nhà bạn tôi không cho cô ấy nuôi mèo nên đưa đến chỗ tôi nuôi. Cuối cùng không biết sao sau khi nó đến đây thì Cao Cao không chịu ăn nữa… Có lẽ hai chú mèo này cần thời gian từ từ thích ứng, vậy nên bình thường không thể để hai đứa chung một chỗ. Tôi muốn hỏi bên cạnh có tiện nuôi giùm tôi mấy ngày không?”

Con ngươi sẫm màu của Trì Thanh lẳng lặng đối diện với đôi mắt mèo.

Tuy trong mắt Trì Thanh, mèo đều giống hệt nhau, nhưng con mèo này có cái đầu trông tròn hơn so với mấy con mèo ở phòng khám tâm lý, mắt cũng to hơn một chút. Nó mở đôi mắt to vô tội, duỗi đệm thịt ra vỗ vỗ lên kính, giống như đang chào hỏi với Trì Thanh.



Không tiện. Ngôn Tình Cổ Đại

Tôi không thích mèo.

Lấy ở đâu thì đem về đó đi.

Có rất nhiều lời từ chối nhưng cuối cùng Trì Thanh chẳng nói câu nào.

Mười phút sau.

Cả người Trì Thanh cứng đờ nhìn con mèo chẳng hề sợ người lạ bước ra khỏi balo, đi loanh quanh trong phòng khách giống như đang tuần tra lãnh địa. Nó mới đi đến gần sô pha, Trì Thanh lập tức co chân lên, cố hết sức không đụng vào nó.

Nhưng hình như nó cực kỳ thích Trì Thanh, Trì Thanh đi đâu thì nó thích chui đến đó, không lâu sau cũng nhảy theo lên sô pha.

Một người một mèo giằng co với nhau.

Trì Thanh: “Xuống.”

Mèo: “Meo.”

Trì Thanh: “Tao nói lại lần nữa, xuống.”

Mèo: “Meo~~”

Trì Thanh: “Mày nhìn bên kia, đó là nhà bếp, trong nhà bếp có mười mấy con dao.”

Mèo: “Meoo~~~”

“…”

Hôm nay Giải Lâm đ ến công ty làm việc, trời gần tối mới về nhà. Hắn mới bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy Trì Thanh không mặc áo khoác, đang ngồi xổm trước nhà hắn. Hắn cầm chìa khóa, cũng ngồi xổm trước mặt Trì Thanh: “Sao lại ngồi đây?”

Trì Thanh chỉ mặc áo hoodie tay dài, vừa chờ hắn về vừa dọn đống lông mèo dính trên người. Anh hỏi Giải Lâm: “Anh biết nuôi mèo không?”

Giải Lâm: “?”

Trì Thanh cầm một cọng lông mèo màu trắng nói: “Nhà tôi có một con mèo, nhân lúc tôi còn lý trí, mang nó đi khỏi nhà tôi trước khi tôi chém đứt cổ họng nó.”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.