Hai người đối mặt nhau dưới ánh lửa trong đêm tối, đều nghĩ đến chuyện cũ kia, hồi lâu không nói gì. Đến khi bầu trời đen thăm thẳm lộ một chút nắng sớm, tiếng côn trùng xung quanh vang lên, tiếng chim hót rả rích, sau lưng có người kéo lều đi ra. Tần Quan vừa ngáp vừa đi đến: "Thầy Khương, lúc thay ca sao anh không gọi tôi? Một giấc này của tôi ngủ một mạch đến sáng rồi." Vừa nói vừa ồ lên, "Thẩm tiểu thư, sao cô dậy sớm vậy?"
Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc không hẹn cùng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Quan đang bò ra từ lều vải, đầu tóc rối bời, dưới ánh nắng tựa như cỏ vừa mới bị voi rừng đạp qua.
Thẩm Nam thấy bộ dạng này của anh ta, cười khẽ một tiếng: "Thầy Khương nói anh ngủ như chết nên không gọi anh dậy, một mình gác đêm. Nửa đêm tôi bị đỉa cắn nên không ngủ được."
"Hả?" Tần Quan thở nhẹ một tiếng, đi đến hỏi đầy lo lắng, "Cô không sao chứ?"
Thẩm Nam: "Không sao, thầy Khương đã xử lý cho tôi rồi."
"Chào buổi sáng!" Khương Nhạn Bắc hời hợt chào hỏi Tần Quan, nhìn qua Thẩm Nam thấp giọng nói: "Em đừng gọi tôi là thầy Khương."
Thẩm Nam còn chưa lên tiếng, Tần Quan nghe không hiểu đã ồ lên một tiếng: "Anh là thầy giáo, sao không cho Thẩm tiểu thư gọi anh là thầy Khương?"
Nói rồi nhìn vào vị trí trống giữa Thẩm Nam và Khương Nhạn Bắc, đi đến đó. Nhưng chưa kịp ngồi xuống thì Khương Nhạn Bắc đã dời sang một chút, đẩy khoảng trống chỉ còn vừa đủ cho nửa người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-bay-huong-nam/1818166/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.