Tiếng va chạm đinh tai vang lên trong vài giây ngắn ngủi, không quá lớn nhưng khiến hai người phía trước văng ra một đoạn xa. Tiếng la hét của người đi đường lấn át tiếng kêu gào của Cẩn Y, chiếc xe gây tai nạn nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để lại một già một trẻ nằm giữa đường thoi thóp.
Bước chân Cẩn Y trở nên loạng choạng, cô cố chạy thật nhanh về phía trước, hai mắt mờ đi không nhìn thấy rõ đường, mấy lần suýt ngã vẫn lao lên không suy nghĩ. Cô chen chút vào đám đông, cổ họng nghẹn cứng không còn thốt lên được lời nào.
Vì sao vậy, vì sao lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Ngô Hiểu nằm trên vũng máu, chẳng biết là màu đỏ hay đen, khuôn mặt anh tuấn giờ tái nhợt. Cẩn Y run rẩy cúi người đè trên vũng máu tanh ngòm ôm lấy anh kêu khóc thảm thiết. Người đi đường tốt bụng gọi xe cứu thương, Du Nguyệt Cơ được đỡ lên vệ đường, trên người không có vết thương nào nhưng đã bất tỉnh.
Cẩn Y dùng tay áo lau máu trên mặt Ngô Hiểu nức nở gọi tên anh, cả cơ thể run lên từng chập, rét tháng 10 đã gì so với cái lạnh rét trong lòng cô.
- Ngô Hiểu… Ngô Hiểu… Anh mở mắt nhìn em đi, anh đừng làm em sợ, em xin anh, em van anh…
Cô muốn lay người anh thật mạnh để anh tỉnh nhưng lại không dám, ngón tay búp măng đã dính đầy máu ôm lấy khuôn mặt anh đau đến xé lòng. Giờ phút này cô chẳng còn biết mình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-phia-sau-em-la-anh/2685607/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.