Ngô Hiểu ngồi lại vào ghế, Cẩn Y vẫn còn ngồi trên bàn, anh nhích lại gần hơi ngửa cổ nhìn cô, yết hầu nhấp nhô lên xuống, trong mắt anh toàn là ý cười.
- Thế nào? Em chê vị của anh sao? Sữa và anh, cái nào ngọt hơn?
Anh chăm chú nhìn biểu cảm phong phú trên mặt cô, hết đưa mắt nhìn quanh rồi lại đỏ mặt, môi mím lại không chịu trả lời. Một hồi xác định xung quanh không có ai, mới hơi khom người nói nhỏ vào tai anh.
- Đồ lưu manh...
Ngô Hiểu dựa vào lưng ghế bật cười khe khẽ, mắt vẫn không rời từng cử chỉ nhỏ nhặt của Cẩn Y. Cô luôn như vậy, mọi hành động dù nhất thời hay cố ý đều làm anh thấy vui vẻ. Cảm giác này có lẽ đi hết mấy kiếp anh cũng không tìm được ở bất cứ đâu.
Đêm xuống lạnh lẽo, gió bấc thổi mạnh, đột nhiên Ngô Hiểu muốn đi dạo. Anh khoác cho Cẩn Y một chiếc áo len dày rồi nắm tay cô ra trước sân ngắm trăng. Hôm nay trăng không sáng, mây bay nhiều nên có lúc che khuất hết nửa vầng, hai cái bóng trải dài dưới thảm cỏ mờ mờ, tẻ về hai hướng.
Ngô Hiểu cúi đầu nhìn một lúc rồi bất chợt kéo eo Cẩn Y sát vào người mình, hai cái bóng lúc này mới hòa làm một, anh nhẹ cười cảm thán.
- Thật vừa đôi.
Nhiều lúc Cẩn Y thấy anh rất trẻ con, những chuyện nhỏ nhặt chẳng ai để ý nhưng anh lại rất để tâm. Cô ngước lên nhìn chiếc cằm nhẵn nhụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-phia-sau-em-la-anh/2685599/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.