Dương Phong bước tới ngồi xuống giường đặt lại bức ảnh vào tay mẹ mình, sắc mặt vẫn giữ nguyên một vẻ, không lộ ra bất kỳ ý nghĩ sâu xa nào.
Một góc hình bị Du Nguyệt Cơ nắm chặt, lòng bà hơi căng thẳng. Bà luôn biết chồng mình và A Phong không hề thích A Hiểu, vậy nên dù bà có nhớ con cũng chỉ dám để trong lòng, bao nhiêu năm nay đều không giở ra cho người khác thấy, nhất là người nhà họ Dương. Hôm nay bị A Phong bắt gặp, còn hỏi bà câu hỏi này khiến bà không khỏi khó xử.
Xưa nay mẹ con không nói chuyện nhiều nhưng tâm tư của mẹ mình rất dễ đoán, Dương Phong biết rõ trong lòng bà đang nghĩ gì nên tiếp tục dịu giọng.
- Nếu mẹ muốn gặp anh ấy con sẽ sắp xếp để mẹ gặp, dù gì cũng là người một nhà, bao nhiêu năm nay xa mặt cách lòng đủ rồi. Mẹ cũng đã lớn tuổi, lại có bệnh nặng trong người, con không muốn mẹ cứ đau đáu chuyện này ở trong lòng mãi.
Hắn nắm lấy bàn tay đang giữ bức hình của cha con Ngô Hiểu xoa nhẹ, cẩn thận đè chút run rẩy do chứng bệnh tai biến của mẹ mình xuống, ý tứ trong lòng không ai nhìn thấu được.
Du Nguyệt Cơ bị lời này của con trai làm cho phấn khích, mấy nếp nhăn dưới đuôi mắt cũng giãn ra đôi phần nhưng lời nói vẫn mang chút nghi ngờ.
- Con nói thật chứ, con muốn xem A Hiểu là người nhà sao?
Dừng một chút, bà dè dặt hỏi.
- Con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-phia-sau-em-la-anh/2685598/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.