Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Lăng có thể nghe ra muôn vàn chất chứa trong từng câu từ ấy, cả đời anh ấy chẳng cần ai ngoài Vương Cẩn Y, cả đời cô cũng chẳng cần ai ngoài anh ấy. Yêu đương thật khó, Nguyệt Lão chỉ thành toàn cho người có đôi mắt sáng, còn những kẻ bị ghen ghét và thù hận che mờ thì mãi mãi chẳng có bến đỗ để dừng chân. Chân lý này đến lúc sắp nhắm mắt cô mới ngộ ra được… đã quá muộn rồi.

Diệp Lăng Lăng cầm khẩu súng lạnh lẽo lên tay, hỏi câu hỏi cuối cùng.

- Cô ấy đã đăng ký kết hôn với Ngô Hiểu, đã làm vợ của người khác, một ngày nào đó sẽ trả thù anh, dồn anh vào chỗ chết, anh vẫn sẽ yêu cô ấy sao?

Dương Phong trầm ngâm, tròng mắt bất động một lúc rồi khẽ đảo nhìn lên trần nhà giữ yên như vậy, lời nhẹ tênh từ trong miệng tuôn ra.

- Nếu một ngày cô ấy muốn giết tôi, tôi sẽ đưa súng cho cô ấy.

Dừng một chút, hắn lại nói.

- Và cả bao tay nữa.



Diệp Lăng Lăng siết chặt khẩu súng đến đỏ lừ lòng bàn tay, nhìn người đàn ông đã mất hết sự tự tin vốn có, gom hết máu trong tim quỳ lạy van xin để trao cho một người nhưng người đó sẽ chẳng bao giờ nhận lấy. Thậm chí một ngày nào đó sẽ hắt toàn bộ dòng máu đen ngòm ấy vào mặt anh, anh vẫn cố chấp mà đem hết lòng để yêu.

Vậy thì còn cơ hội nào cho cô nữa, chẳng còn gì nữa, kiếp này lỡ trao con tim nhầm chủ, nếu có kiếp sau, mong rằng sẽ gặp lại anh khi trí nhớ của anh chưa khắc sâu bóng dáng của một giai nhân nào.

Diệp Lăng Lăng mở khoá nòng, đưa súng vào ngực mình, hai hàng nước mắt chảy dài nhìn người đàn ông cả đời cô luôn mong ước, chậm rãi nói lời từ biệt sau cùng.

- Anh Phong, đừng để em gặp lại anh ở nơi địa phủ âm u, trần gian đẹp như vậy, cố sống đến lúc bạc đầu, kiếp sau gặp lại.

"Pằng."

Đêm thinh lặng bị tiếng súng làm gãy vỡ, máu chảy dài ướt áo của một hồng nhan vắng số. Diệp Lăng Lăng nằm giữa dòng máu đỏ nơi tim mình, trước lúc chết đã kịp nhắm mắt, đã kịp giã từ người đàn ông cả đời không thể với tới.

Dương Phong khép mắt không nhìn cảnh tượng trước mặt, hắn phất tay gọi hai thuộc hạ vào đưa thi thể của Diệp Lăng Lăng đi.

- Chọn cho cô ấy một hũ tro cốt thật đẹp, rồi chôn ở ngọn núi phía sau khu rừng này.

- Dạ.

Rất nhanh cả xác và máu đã được làm sạch, mùi tanh đã được thay thế bằng mùi gỗ lim thoang thoảng, mọi thứ sạch sẽ như chưa từng có tiếng nổ nào. Từ Khâm đứng sau ghế hình rồng khẽ lắc đầu tiếc cho một kẻ ngu muội, nếu người cô ấy đụng vào không phải là Vương Cẩn Y, thì đâu đến nỗi phải kết thúc cuộc đời khi còn trẻ như vậy.

Dương Phong nhìn bóng đêm xa xăm xuyên qua cửa lớn, hỏi Từ Khâm ở bên cạnh.

- Cẩn Y đã lên máy bay rồi sao?

- Dạ, cô ấy đã đi chuyến 13 giờ chiều đến thành phố Vị Xuyên.

Dương Phong gật gù, hỏi thêm một câu.

- Đi hưởng tuần trăng mật à?

Từ Khâm hơi cúi đầu, thấp giọng.

- Dạ, ngày mai Ngô Hiểu cho khai trương chi nhánh mới nên…

- Như nhau cả thôi.

Dương Phong đứng lên bước thẳng ra cửa, lòng đau như có thứ gì xâu xé nhưng không thể ôm lấy cả thân thể để tự vỗ về. Chỉ có thể đứng thẳng lưng trông về một nơi xa xôi, tưởng tượng ra muôn vàn nét mặt của người con gái ấy.

**********

Kết thúc buổi họp vừa đúng 4 giờ chiều, Ngô Hiểu nhìn đồng hồ đoán Cẩn Y đã xuống máy bay. Mộc Vu đã đi đón cô, ước chừng 20 phút nữa sẽ gặp được phu nhân của mình.

Ngô Hiểu về phòng tắm rửa trước để còn đón vợ, anh quẹt thẻ phòng đi thẳng vào gian chính, chỉnh điều hòa vừa phải để lát nữa Cẩn Y không bị sốc nhiệt rồi vào phòng tắm.

Châu Tĩnh Anh đứng ở lối thoát hiểm bên ngoài xem động tĩnh, vốn dĩ cô còn định ở trong phòng trước đợi Ngô Hiểu bước vào sẽ cho anh bất ngờ nhưng cô lại vô tình nghe được cuộc điện thoại của Mộc Vu, anh ta sẽ đón Vương Cẩn Y tới đây. Vậy nên thay vì chỉ một mình tổng giám đốc thấy màn đặc sắc này, thì để cô ta cùng thấy sẽ thú vị hơn.

Châu Tĩnh Anh dùng thẻ dự phòng mở cửa rồi nhẹ nhàng đi vào trong, chiếc váy ngủ mỏng manh được cô kỳ công chuẩn bị nhanh chóng tuột xuống, đồ lót cũng được cởi ra ném xuống chân giường. Chăn, ga, gối nệm bị cô làm cho lộn xộn nhăn nhúm giống như vừa có một cuộc giao hoan vừa xảy ra vậy.

Chuẩn bị xong xuôi, Châu Tĩnh Anh lấy chai rượu mình vừa mang tới rót ra hai cái ly đặt lên bàn nhỏ rồi nằm xuống giường chờ đợi, Ngô Hiểu vẫn chưa tắm xong, tiếng nước chảy vẫn vang lên không ngừng. Bờ môi đã lau sạch son nhếch lên mơ về những ngày sắp tới họ của mình sẽ được đổi thành họ Ngô.

"Ting toong."

Có người bấm chuông cửa, Châu Tĩnh Anh không nghĩ là sớm như vậy, cô nhìn về phía phòng tắm khẽ cười, cũng tốt, như vậy mới giống.

Châu Tĩnh Anh túm cái khăn ở đầu giường che hờ cơ thể rồi đi ra mở cửa.

Hai người phụ nữ chạm mặt nhau, Cẩn Y là người bất ngờ nhất, cô gái trước mặt chỉ che chiếc khăn mỏng manh, đầu tóc rối bù, môi hơi tái, vừa nhìn đã biết mới làm xong chuyện gì. Cô tưởng mình đi nhầm phòng nên lùi ra sau một bước nhìn thật kỹ số phòng lần nữa, 1507, đúng là phòng này rồi nhưng sao…?

Thấy Vương Cẩn Y còn đang bối rối, Châu Tĩnh Anh làm như không quen biết, mớm lời trước.

- Xin hỏi, cô tìm ai?

Cẩn Y "ậm ờ" vài tiếng, còn chưa mở miệng hỏi thì người đàn ông cô muốn tìm từ trong phòng tắm đi ra. Anh chỉ quấn một cái khăn ngang eo, tóc còn ướt, rất nhanh anh đã nhìn thấy cô, cô giật mình, tròng mắt ngưng trệ xuyên qua "bãi chiến trường" trên giường, da đầu tê rần, sống mũi nóng lên, mặc kệ Ngô Hiểu đang hốt hoảng tiến về phía này, cô dứt khoát xoay lưng bước đi.

Châu Tĩnh Anh biết kế hoạch đã thành liền cố tình nói lớn để Cẩn Y nghe thấy.

- Anh tắm xong rồi sao? Có mệt không, em xoa bóp cho anh nhé?

- Châu Tĩnh Anh, cô muốn xuống mồ nằm có đúng không?

Ngô Hiểu còn chưa kịp mừng vì trông thấy vợ thì đã phải tăng máu khi nhìn thấy cô gái lạ ở trong phòng, mà người này còn là Châu Tĩnh Anh. Không cần nghĩ cũng biết cô ta đang giở trò mèo gì. Anh thẳng chân đá vào cánh cửa thật mạnh, Châu Tĩnh Anh đang dựa vào ngay lập tức ngã sõng soài xuống sàn.

Ngô Hiểu giữ nguyên hiện trạng chạy ra cửa hét lên với Cẩn Y ở đằng trước.

- Vương Cẩn Y, em tiến thêm một bước anh sẽ ngay lập tức in giấy đăng ký kết hôn của chúng ta dán khắp cả nước, cho tất cả mọi người đều biết.

Anh không muốn uy hiếp cô nhưng tình hình lúc này không thể làm khác. Quả nhiên Cẩn Y đứng lại thật nhưng cô vừa quay mặt lại, thì cô gái ăn mặc thiếu vải kia đã chạy tới ôm chặt thắt lưng của Ngô Hiểu khóc lóc, lúc này cô mới nhìn ra, cô ta chính là người đã sờ vào đùi Ngô Hiểu hôm nọ.

- Ngô tổng, anh đã nói sẽ cưới em làm vợ mà, em…

- Tôi không động tay với phụ nữ, nếu cô không buông thì đừng trách ngày mai gia đình cô có đào cả đất nước này lên cũng không tìm thấy xác của cô để đem về thờ cúng.

Anh nói rất nhanh, mỗi một chữ đều mang theo một uy lực có thể giết chết người, Châu Tĩnh Anh hơi sợ vội vàng buông ra nhưng đôi mắt đã giàn giụa nước mắt. Cẩn Y ở đằng xa nhìn một màn này không biết phải làm gì cho đúng, cô chỉ lẳng lặng nhìn, nước mắt cũng sắp trào ra. Là gì vậy? Cô hết thời hạn sử dụng rồi sao, nhanh như vậy à?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.