Trình Viễn sau khi báo cáo xong thì ôm một bụng vui vẻ đi gặp khách hàng, tuy Dương Phong có tức giận nhưng theo hắn nghĩ cũng chỉ vì ghen mà ra, vậy nên không cần phải lo lắng, sau này làm một cái camera giám sát Vương Cẩn Y thật kỹ rồi thông báo lại thì cái ghế phó giám đốc không còn xa vời nữa. 
Suốt đoạn đường hắn huýt sáo không ngớt mồm, đến ngã ba sắp quẹo phải thì một chiếc ô tô màu đỏ ở đâu thù lù xuất hiện. Trình Viễn vội vàng thắng gấp, suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn. Hắn xuống xe muốn thua đủ với tài xế của chiếc xe kia. 
- Chạy xe không biết nhìn đường à, có biết tao là ai không? 
Chiếc xe màu đỏ mở cửa, bốn thanh niên cơ bắp cuồn cuộn bước ra, Trình Viễn giật mình lùi lại một bước, đám người kia không nói không rằng lao tới khoá hai tay hắn ngược ra phía sau. Trình Viễn sợ hãi la lớn. 
- Các người định làm gì vậy? 
Hà Đình đeo kính đen, tay cho vào túi quần, mặt vênh váo ra dáng của một đại ca giang hồ. Cậu cầm xấp tiền vỗ bôm bốp vào mặt Trình Viễn nâng cao giọng. 
- Sao không hỏi biết mày là ai không nữa? Tao đương nhiên biết mày là ai, Trình Viễn có phải không? Tên đẹp đó nhưng mồm thì thối. 
Trình Viễn vùng vẫy, không biết là mình đã đắc tội với ai, hắn cứng giọng. 
- Mày muốn gì? 
- Bẻ gãy tay mày. 
Hà Đình tỉnh bơ trả lời, thấy mặt Trình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-phia-sau-em-la-anh/2685447/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.