Chương trước
Chương sau
Mộc Vu hơi ngẩn người, không biết Trình Viễn đã đắc tội gì với Ngô tổng mà lại khiến anh ấy sai người dạy dỗ? Nhưng rồi sực nhớ ra là mình đã báo cáo chuyện hắn ta nhìn thấy Vương tiểu thư bước ra khỏi đây, cái anh không hiểu là chuyện nhà người ta thì anh ấy quan tâm làm gì?

Mọi thắc mắc của Mộc Vu chỉ để trong đầu, anh nhận lệnh làm ngay không dám chậm trễ.

Khu tập bắn bây giờ chỉ còn Ngô Hiểu và Cẩn Y, anh nhấp một ngụm cà phê nhìn cô gái ở đằng kia vẫn trung thành với chiến thuật ngắm bắn thô sơ không có điểm nào đặc sắc. Nắng chiếu lên da cô, chiếu lên mái tóc đen mượt, anh nhếch môi cười không rõ bản thân đang nghĩ gì.

Cẩn Y bắn hết băng đạn, ngoài bảy điểm mới ghi được lúc nãy ra thì không ghi thêm được điểm nào nữa. Cô trầm ngâm một lúc nhìn bia đỡ đạn ở đằng xa, rõ ràng thấy được nó, nó cũng đứng yên không di chuyển nhưng muốn hạ gục nó không phải là điều dễ dàng.

Cô quay bước vào trong mái vòm, Ngô Hiểu vẫn còn ngồi ở đó, anh ta chỉ nhìn xa xăm không hề nhìn cô. Cẩn Y ngồi xuống ghế đối diện nhìn băng đạn ở trong hộp chậm rãi lên tiếng.

- Ngô tổng, tại sao trên đời này lại có súng ống, đạn dược? Tại sao người ta chấp nhận sống trong bóng tối với một nhân cách khác vì những đồng tiền không sạch sẽ này?

Cái chết của ba mẹ cô đến nay vẫn là một ẩn số, báo cảnh sát không xong, cô cũng chẳng tìm được manh mối nào hữu ích nhưng ai oán nối tiếp ai oán khi cô biết ba mẹ mình là tội phạm buôn lậu vũ khí, rất nhiều lần cô nghĩ có khi nào họ chết vì bị đối thủ ám toán hay không?

Cô cứ nghĩ cuộc đời đơn giản với những thước phim màu hồng sáng chói nhưng rồi mọi thứ đột nhiên vụt tắt, con đường ánh hồng lấm tấm những vệt đen.

Ngô Hiểu đặt tách cà phê lên bàn nhẹ cười, nụ cười như có như không, rất khó nắm bắt được cảm xúc của anh lúc này.

- Đừng hỏi tại sao, bởi chúng ta không phải là họ, mỗi một người sinh ra đều được ban cho một cái tâm lương thiện nhưng do sự tác động của vạn vật mà dần thay đổi, cũng như viên đạn này không xấu, chỉ có người ta dùng sai cách nó mới xấu. Đừng muộn phiền vì những thứ đã qua, hiện tại mới là tốt nhất.

Ngô Hiểu đứng lên chuẩn bị rời khỏi, anh đặt một tờ ghi chú nhỏ màu vàng cùng một chiếc chìa khoá bên bàn.

- Nếu mệt có thể tới đó nghỉ ngơi, tôi sẽ tính thêm lãi nên cô cứ yên tâm mà nhận đãi ngộ tốt nhất.

Cẩn Y quay đầu nhìn người đàn ông hào phóng cho cô vay mọi thứ, dáng dấp đỉnh đạt, thần thái hơn người, anh ta và Dương Phong mang cùng dòng máu nhưng một người ấm áp và một người lạnh như băng. Cô bật cười cầm lấy chiếc chìa khoá cùng dòng chữ ngay ngắn sạch sẽ trong tờ ghi chú, là địa chỉ căn biệt thự ở Giang Hoa, không ngờ còn có loại dịch vụ này ở Thời Vạn.

********

Tập đoàn tài chính CFCC.

- Dương tổng, công trình xây dựng khu đô thị phức hợp Vân Dung đang tiến hành mời thầu, họ gửi thư mời cho chúng ta, hình như cũng đã gửi cho Thời Vạn.

Từ Khâm, trợ lý đắc lực của Dương Phong đặt phong thư ngay ngắn lên bàn làm việc. Công trình xây dựng khu đô thị Vân Dung là một công trình lớn, nơi đây hứa hẹn sẽ là khu cụm dân cư có cơ sở hạ tầng kỹ thuật hiện đại bậc nhất dành cho giới thượng lưu. Đơn vị nào trúng gói thầu lần này không những sẽ thu lại lợi nhuận lớn, lâu dài mà tên tuổi còn bay xa.

Dương Phong mở thư mời ra xem, thời gian tổ chức phiên đấu thầu đầu tiên là năm ngày nữa, bằng mọi cách phải giành được gói thầu này.

- Cậu nghe ngóng thử, tên họ Ngô kia có tham gia hay không?

- Dạ.

Xưa nay trong giới tài chính người ta luôn có nhận định tập đoàn Thời Vạn chính là anh cả đi đầu, chuyện này thật sự rất nhảm nhí. CFCC có kém cạnh gì chứ? Muốn vượt mặt tên khốn họ Ngô đó, hắn phải nắm trong tay gói thầu Vân Dung, để mọi người có cái nhìn đúng đắn về tập đoàn của hắn và để cho mẹ của hắn thấy ai mới là đứa con tài giỏi của bà ấy.

"Cốc, cốc."

- Dương tổng, trưởng phòng Trình xin gặp mặt.

Diệp Lăng Lăng, thư ký riêng của Dương Phong vào thông báo, sau khi nhận được cái gật đầu cô mở cửa cho Trình Viễn đi vào, còn mình đứng sau lưng Dương Phong.

Trình Viễn đi vào trong vẻ mặt nịnh nọt tươi rói.

- Dương tổng, tôi tới báo cáo chuyện của thiếu phu nhân.

Hôm qua Trình Viễn vô tình trông thấy thiếu phu nhân nhà họ Dương bước ra từ trường bắn Lệ Nam, chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu trường bắn đó không phải là của Ngô Hiểu. Xưa nay tiểu thư nhà họ Vương nổi tiếng ngoan hiền, mấy trò giải trí cảm giác mạnh này không thích hợp với kiểu người như cô ấy.

Mà lạ ở chỗ hôm qua trường bắn Lệ Nam tự động lùi lịch của khách sang ngày khác, những vị khách khác cũng bỏ về nửa chừng, ai có ý tứ sẽ biết là ông chủ Thời Vạn đang có mặt ở đó, Dương thiếu phu nhân tới đó biết đâu là gặp anh chồng của mình. Vậy nên Trình Viễn mau lẹ thông báo cho Dương Phong biết, ngộ nhỡ được thăng chức thì càng tốt.

Dương Phong nghe nhắc tới Cẩn Y, mặt đanh lại không vui hỏi.

- Chuyện gì?

Trình Viễn không dám chậm trễ tường thuật lại rõ ràng từng chi tiết.

- Dạ thưa giám đốc, sáng nay tôi có dạo quanh trước cửa trường bắn Lệ Nam vô tình lại thấy thiếu phu nhân tới đó, một lúc sau Ngô Hiểu cũng đi vào, sáng nay ở đó cũng không cho khách quen vào trong, ngài nói xem có phải hai người họ hẹn gặp riêng nhau không?

- Câm miệng.

Dương Phong đập bàn lớn tiếng làm ai cũng giật mình, Trình Viễn vội vàng cúi đầu không dám nhìn lên.

Mặt mày Dương Phong hầm hầm, không tin được Cẩn Y dám trái lời mình, chẳng phải tinh thần của cô đang không tốt sao? Tới đó làm gì? Còn gặp riêng Ngô Hiểu. Họ đã nói gì với nhau?

Dương Phong im lặng rất lâu, một hồi lấy lại bình tĩnh phất tay cho Trình Viễn ra ngoài, hứa sẽ thưởng nóng cho hắn. Diệp Lăng Lăng đứng ở phía sau thấy sắc mặt hắn không được tốt đau lòng lên tiếng.

- Dương tổng, cô ta không biết an phận như vậy thì xử cô ta luôn đi.

Diệp Lăng Lăng không biết nặng nhẹ khiến Từ Khâm cũng phải ngao ngán, Dương tổng cưng chiều Vương Cẩn Y như thế nào ai mà không biết, chỉ có kẻ ngu mới dám động tới báu vật của người đàn ông này thôi.

Quả nhiên Từ Khâm đoán không sai, sau lời nói không lường trước hậu quả của Diệp Lăng Lăng, cô ta liền nhận ngay một cái tát từ thiếu gia độc nhất của nhà họ Dương. Hai mắt hắn khẽ nheo lại gằn mạnh đe doạ.

- Sau này phải biết lựa lời mà nói, rõ chưa?

Diệp Lăng Lăng cúi gằm khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng nhìn xuống đất, dù không cam lòng nhưng vẫn phải chịu khuất phục.

- Là do tôi không biết tiết chế lời nói của mình, xin lỗi Dương tổng.

Nắm tay Diệp Lăng Lăng siết chặt, quả tim như đang bị loài ký sinh độc hại gặm nhấm. Cô vào sinh ra tử cùng Dương Phong bao nhiêu năm nay vậy mà lại không bằng con nhóc ranh miệng còn hôi sữa đó. Cô ta có gì tốt, một con ngốc vô dụng, yếu hèn.

Đối với thuộc hạ thân cận Dương Phong cũng không muốn quá nặng tay, hắn phất tay đuổi hết tất cả ra ngoài rồi mệt mỏi xoa hai bên thái dương nhìn tấm ảnh cưới trên bàn. Có cảm giác Cẩn Y đang đề phòng hắn thì phải?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.