"Cạch.."
Linh Thu vì đang chìm đắm trong suy nghĩ nên không để ý Sở Hi vừa thay đồ xong, mở cửa đi ra ngoài. Cả hai kẻ đầu óc để trên trời cùng một lúc không nhìn thấy đằng trước có gì, ngực của Linh Thu đột nhiên bị đụng nhẹ một cái, cậu vừa cúi xuống nhìn thì đã thấy lão Sở cũng đang tròn mắt ngẩng đầu lên. Mắt to trừng mắt lớn một giây liền lập tức có sét đánh ngang đầu người nào đó, Linh Thu còn chưa kịp lùi lại tránh đường cho Sở Hi thì hắn đã nhanh chân hơn chủ động tách khỏi Linh Thu.
"Sở ca, em mượn tay của anh một chút được không?"
"Sao vậy?"
Hắn chậm chạp nâng cổ tay mảnh khảnh lên, Linh Thu được đồng ý liền cầm lấy tay hắn nhẹ nhàng xem xét.
Quả nhiên không có thứ gì kì lạ ngoài vết thương ban nãy ra, chỉ có thể là ảo giác của bản thân cậu tự phát sinh mà thôi.
Phải rồi, có người nào giống cậu đâu chứ..
Linh Thu trầm lặng nhìn Sở Hi, bất giác cảm thấy yên tâm vì tất cả chỉ là ảo giác của chính cậu, Linh Thu không hề muốn người này trở thành như vậy một chút nào.
"Không sao là được."
Chưa bao giờ Sở Hi thấy Linh Thu nhìn hắn bằng ánh mắt vừa phảng phất buồn lại vừa tràn đầy vẻ quan tâm như vậy. Hắn ngược lại nghĩ theo hướng khác, chỉ sợ tai nạn ban nãy đã làm cho thằng bé trước mặt hắn bị thương ở chỗ nào, không trầy xước bên ngoài, không lẽ vẫn ngã cụng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-lai-dung-lui-ba-buoc/2683877/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.