Nhà anh cũng như nhà của Tử Duệ, cậu nhóc thích thì đến bất kỳ lúc nào. Đang say ngủ lại bị tiếng ồn làm tỉnh giấc nên cậu em trai bắt đầu càu nhàu:
- Anh Bạch Nhiễm đã ở bên cạnh anh cả ngày, bây giờ đã mấy giờ rồi chứ? Anh cứ gọi như vậy thì sao anh ấy nghỉ ngơi được. Có việc gì để mai giải quyết không được sao? Thiệt tình!
Nói một tràn xong thì ông cụ non cũng đóng cửa phòng lại và tiếp tục giấc ngủ đang dang dở. Chẳng qua cậu ấy không rõ sự tình, nếu biết nguyên do vì sao Vĩ Luân lại nhất quyết muốn gặp cô thì ắt hẳn Tử Duệ sẽ phải ngã ngửa.
Anh vì lo cho cô nên quên mất giờ giấc, bây giờ nhìn đồng hồ mới thấy đã hơn mười hai giờ đêm. Vĩ Luân không làm ồn nữa, anh lẳng lặng trở về phòng, nhưng quyết tâm trước sau gì cũng phải nói chuyện rõ ràng với cô.
Nằm trong phòng, cô nhẹ nhàng hạ chăn xuống, nhận thấy bên ngoài đã yên tĩnh, Bạch Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại cô vẫn chưa dám đối mặt với anh thì cảm thấy rất xấu hổ sau những chuyện đã xảy ra.
Ngồi dậy lấy chút bình tĩnh, cô đưa mắt nhìn cuốn lịch nhỏ trên bàn, trong lòng thầm mừng rỡ:
- May quá, ngày mai là chủ nhật, nếu không mình chẳng biết sáng ra phải nhìn mặt cậu ấy thế nào đây...Mà khoan đã, mình cũng không thể ở trong phòng cả ngày được.
Nghĩ đến khoảnh khắc ở quán bar, cô trầm ngâm suy tư, từ lúc trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-cham-moi-anh/2679630/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.