Bao năm trôi qua, Bạch Dật vẫn không chút thay đổi, cũng phải thôi, anh ta bị ảnh hưởng sự tiêu cực đến từ người mẹ lòng dạ thâm độc thì nào có thể suy nghĩ sáng suốt. Từ nhỏ, mẹ của anh ta - bà Ôn Nhược Hà luôn dạy con trai phải tránh xa ba mẹ con Bạch Nhiễm, dạy anh ta căm ghét hai đứa em cùng cha khác mẹ. Thậm chí bà ta còn gieo rắc vào đầu Bạch Dật rằng Bạch Nhiễm và Bạch Ly chỉ là con hoang, không phải con cháu của Bạch gia.
Lời nói nặng nề thốt ra từ miệng của Bạch Dật chẳng phải mới đây, căn bản cô đã quá quen thuộc. Bạch Nhiễm chẳng chút nóng giận vì cô thừa hiểu càng điềm tĩnh sẽ càng khiến Bạch Dật phát điên lên.
- Anh đừng nên phán xét vội như vậy. Bởi vì chưa biết chắc...
Cô cố tình ngắt ngang câu nói, ung dung tiến nhẹ một bước chân về phía người anh trai chẳng ưa gì nhau rồi nói tiếp:
- Ai mới là con hoang?
Đường đường là CEO của Orson nhưng lại cảm thấy hoang mang khi đứng trước "đứa em trai" đã bị mẹ con anh ta đuổi khỏi Bạch gia mười năm về trước. Tên Bạch Dật cảm thấy đây là một nỗi sỉ nhục. Hắn ghét ánh mắt tràn đầy tự tin pha lẫn sự khinh bỉ ẩn ý của Bạch Nhiễm khi đang nhìn hắn.
- Mày...mày nói vậy là có ý gì?
Vốn dĩ cô chỉ định nói đến đây, gây áp đảo tinh thần hắn cho bỏ ghét. Cô đang muốn làm lơ câu hỏi của Bạch Dật và bỏ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-cham-moi-anh/2679577/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.