Theo địa chỉ nhận được, Bạch Nhiễm tìm đến một ngôi nhà tồi tàn trong xóm lao động nghèo tại thành phố bên cạnh. Lối đi nhỏ hẹp, tường phủ rong rêu, màu sơn bám bụi thời gian cũ kỹ. Những đứa trẻ nheo nhóc chạy quẩn quanh trong khu trọ chơi rượt đuổi.
Một đứa nhóc tầm bảy tuổi đang chạy nhảy loạng choạng, bất cẩn bị vấp chân rồi ngã vào người Bạch Nhiễm, theo phản xạ cậu nhóc nhỏ ôm lấy chân cô. Nhìn thấy đứa trẻ mặt mũi lấm lem, cô khom người đỡ lấy cậu nhóc rồi khụy một chân ngồi xuống. Nhóc nhỏ vừa đụng trúng người lạ nên tỏ ra bối rối, ấp úng cất lời:
- Xin lỗi...anh.
Trông dáng vẻ tội nghiệp của cậu nhóc, Bạch Nhiễm cảm thấy rất thương cảm. Những đứa trẻ còn lại thấy sự xuất hiện của người lạ cũng lập tức dừng cuộc chơi, ánh mắt ngây ngô quan sát. Cô nhẹ nhàng lấy trong túi ra một ít tiền, dúi vào bàn tay bé nhỏ rồi cất lời:
- Cho em, mua bánh ăn đi.
Đứa nhỏ nở nụ cười, sự nghèo đói vẫn không làm lu mờ nét thơ ngây, thánh thiện ẩn sâu trong đôi mắt dại khờ:
- Cám ơn anh.
Cậu nhóc ngoan ngoãn chạy đi, cô tiếp tục tiến sâu vào bên trong khu trọ theo con đường nhỏ hẹp. Từng bước chậm rãi, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh. Bạch Nhiễm dừng bước khi đến gần một người phụ nữ trung niên đang quét rác trước cửa nhà, cô lấy điện thoại ra rồi cất lời:
- Cho hỏi chị có biết người đàn ông trong ảnh không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-cham-moi-anh/2679572/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.