Hai người đều im lặng trong một lát, Giản Dao bưng ly trà qua, Phương Thanh cám ơn, chậm rãi nhấp một ngụm, nói tiếp: “Giáo sư Bạc, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, từ lúc anh phác họa tâm lý tội phạm, trong lòng tôi và mấyanh em đều bất ổn. Từ trước đến nay chúng tôi phá án đều là tìm hiểunguồn gốc, từng bước một vén rõ bức màn quan hệ giữa kẻ tình nghi vàngười bị hại. Động cơ, quá trình gây án, tình cảm và logic của hắn… hung khí, dấu vết, thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được. Quá trình này có lẽ rất vất vả, vô cùng mệt mỏi, nhưng trong lòng chúng tôi đều kiênđịnh. 
Chỉ là tôi thừa nhận vụ án này rất khó, thời gian cấp trênđưa ra lại cấp bách. Chúng tôi không tìm ra một chút liên hệ nào giữahung thủ và người bị hại, tìm không ra động cơ và logic phạm tội. Điềutra của chúng tôi rơi vào ngõ cụt. Anh phác họa, chúng tôi nghe hiểu,mỗi điều đều logic, có cảm giác như mây mù gặp được trăng sáng. 
Nhưng bức họa này tách rời khỏi quá trình, chứng minh thực tế. Ở trong trường cảnh sát chúng tôi đều từng học môn tự chọn tâm lý tội phạm, tôi biếtđại khái là anh từ hành vi của tội phạm đưa ra kết luận trực tiếp. Nóiđi cũng phải nói lại đây chỉ là suy đoán. Còn hiện tại, nếu tôi trìnhbày tất cả những điều này với cấp trên. Ngộ nhỡ…. tôi nói là ngộ nhỡ,dựa vào bức họa của anh không tìm thấy kẻ tình nghi thì phải làm sao?” 
Giản Dao nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, còn anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-mat-2-bong-toi/76172/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.