Long Cảnh đi lướt qua cậu, hương hoa nhài cũng bay theo.
Ngược lại với biểu cảm của Long Cảnh lúc này là mùi hương của hắn.
Mùi hương này đối với Đoàn Sơn Nhu là tín hiệu, là ám chỉ, không phải là sự tức giận mà là sự khuất phục, là xin giúp.
Quả thực chí mạng.
Đoàn Sơn Nhu đứng bật dậy, kéo hắn một lần nữa.
Long Cảnh quay lại, hít sâu, túm áo Đoàn Sơn Nhu, không nghĩ ngợi mà đấm thẳng vào mặt cậu. Một đấm chưa hết giận, Đoàn Sơn Nhu không né hắn cũng không khách khí, đấm thêm phát nữa.
Động tĩnh quá lớn khiến nhân viên cửa hàng đành mặc kệ Long Cảnh đang đi vội khỏi cửa, tụ lại hỏi cậu: “Anh, anh ổn không?”
Đoàn Sơn Nhu hoàn hồn, không mở nổi mắt. Nước mắt cậu trào ra theo cú đấm của Long Cảnh. Cậu vội vàng cầm áo sơ mi lên, xin lỗi liên hồi rồi đuổi theo.
Nhân viên cửa hàng nhìn khách hàng, nói với: “Anh ơi máu mũi…”
Dù sao cậu cũng là alpha, cơ thể khỏe mạnh, vừa đi vừa chạy cuối cùng cũng đuổi kịp Long Cảnh ở con hẻm nhỏ.
Dùng tay áo lau vội mặt, cậu túm lấy tay Long Cảnh.
Lời có khó nói cũng phải nói.
May là đang ở trong hẻm nhỏ nên không ai thấy sự chật vật lúc này của Đoàn Sơn Nhu.
“Long Cảnh, em…” Cậu đứng sau lưng Long Cảnh, thở hổn hển, muốn nói một câu cũng khó.
Nhưng cậu phải nói.
“Em làm sao mà không động dục?” Đoàn Sơn Nhu cúi người, tay chống lên đầu gối, mặt ngẩng lên, nhìn về phía Long Cảnh: “Lần đầu tiên gặp anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-ky-hieu/502295/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.