Lời nói của Phương Tiểu Đình rất hiệu quả. Long Cảnh nhìn điện thoại, bắt đầu sinh ra những cảm xúc rất kỳ lạ. Những cảm xúc ấy hắn có thể nhận diện bằng những từ rất tiêu cực như hụt hẫng, thất vọng.
Dường như hắn chẳng còn là Long Cảnh mà dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện nữa, vì nắm tay của hắn không đánh trúng được tâm sự của bản thân.
Hắn không biết cách đối phó với những suy nghĩ này, làm bản thân rơi vào thế bị động: Để người khác chi phối cảm xúc của mình.
Hắn vốn suy nghĩ rất thẳng thừng, cái gì mà vòng vo tam quốc, tinh tế nhạy cảm chẳng dính dáng được gì đến Long Cảnh.
Hắn gõ từng chữ: “Cuối tuần này anh có chuyện muốn nói trực tiếp với em.”
Đoàn Sơn Nhu hẹn chờ hắn ở quán cà phê.
Khi thấy Long Cảnh, cậu đứng bật dậy, giơ tay định sờ đầu hắn: “Long Cảnh, sao anh… sao anh toàn đi đánh nhau thế?”
Long Cảnh không đáp, nghiêng đầu tránh đi. Hắn ngồi đối diện với Đoàn Sơn Nhu, đặt túi quà xuống, bên trong là áo sơ mi hồng nhạt.
Tay cậu dừng lại giữa không trung. Chàng trai vốn nhạy cảm đã nhận ra có gì đó khang khác.
Cậu ngồi lại xuống ghế, mặt gượng gạo, mỉm cười đầy hoang mang: “Đánh nhau với ai vậy? Alpha nào ạ? Lúc nào thế? Sao không kể với em?”
Long Cảnh hất hàm lên, trở về với phong thái khi xưa của hắn. Không nhìn Đoàn Sơn Nhu, hắn nói: “Có thằng alpha ép tôi động dục nên tôi đánh nó.” Long Cảnh lại hất hàm về phía túi quà: “Tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-ky-hieu/502294/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.