Lý thẩm thấy nương không lên tiếng, bà ta đành không tình nguyện mà đáp: “Bẩm thiếu phu nhân, ta không biết vòng tay ấy đi đâu rồi.”
Tẩu tử ngước mắt nhìn bà ta, nhạt giọng: “Nếu thẩm không biết, vậy Đào ma ma, ngươi dẫn vài người qua phòng bà ấy tìm thử, có lẽ thẩm quên nên mang về đó.”
Nghe lời này, Lý thẩm liền nổi đoá, như ở thôn cũ, bà ta ngồi bệt xuống đất bắt đầu gào: “Lý Quỳnh Hoa, ngày xưa là ngươi cầu ta đi cùng, nay con dâu ngươi có ý gì, coi ta là kẻ trộm ư,
Tống gia các ngươi giàu sang rồi liền chà đạp hương thân thế này!”
Lý Quỳnh Hoa là tên nương ta, nhưng ngày lên kinh nương không hề cầu bà ta, là bà ta nghe đại ca làm quan, suốt ngày than thở, nương động lòng hỏi một câu có muốn đi không, bà ta lập tức theo chân.
Bà ta đi, vài người trong thôn gan lớn cũng theo, nương không nỡ thiên vị ai nên đều an bày họ làm việc trong phủ.
Nha hoàn Thuý Hoàn miệng mồm sắc sảo, nàng ấy bước lên nói: “Bà không cần giả bộ đáng thương, ta đi lục phòng bà, không tìm thấy đồ ta quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, nhưng nếu tìm thấy, bà theo ta tới gặp quan, bà dám không?”
Nghe thấy “gặp quan”, mặt Lý thẩm tái nhợt, ngồi bệt im re.
Nhưng Thuý Hoàn không tha, nói tiếp: “Bà chỉ cậy vòng tay kia ở thôn ít thấy, lão phu nhân không quen đeo nên bà to gan lấy trộm, lại ỷ lão phu nhân tin tưởng, nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nham-kieu-hoa-hanh-phuc-that/3735678/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.