Sáng sớm tỉnh lại, tay của Lâm Tri Vi vẫn nhức mỏi.
Cảm giác được trên eo có cánh tay như sắt đúc, cô mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện phá giới tối hôm qua, trong lòng kêu lên thảm thiết, cô quay đầu giấu mặt vào gối đầu.
Được đằng chân lân đằng đầu chính là đang nói về Lục Tinh Hàn!
Con sói con này không biết xấu hổ, ban đầu cũng chỉ ngượng ngùng một chút như vậy rồi lập tức quấn chặt lấy cô, một lần không đủ, ban đêm còn dám quấn chặt lấy cô đòi lần thứ hai…
Chẳng lẽ cậu không biết chuyện đó tốn nhiều sức lực lắm sao? Tay cô vốn dĩ đã nhỏ, kích cỡ của cậu lại không nhỏ, là rất vất vả đấy hiểu không?
Lâm Tri Vi nắm chăn, nhìn đến chiếc váy dài bị ném ở bên gối, khóa kéo đã bị Lục Tinh Hàn kéo hư, vốn là tơ lụa mềm mại giờ bị vò đầy nếp nhăn, hoàn toàn không có cách nào để mặc tiếp nữa.
Chỉ cần nhìn cái váy này, cũng biết tối hôm qua sói con đã mất khống chế thế nào...
Từ từ, dừng lại, không thể nghĩ nữa.
Cô hít sâu, ổn định hô hấp, cẩn thận nhấc cánh tay của Lục Tinh Hàn ra, định lặng lẽ chui ra, đến khi tưởng rằng đã sắp thành công thì lại bị cậu ôm lấy từ phía sau, ôm lại vào lòng thêm lần nữa.
“Tri Vi, chị đi đâu?”
Tiếng nói khàn khàn từ tính vẫn còn cảm giác buồn ngủ, hơi khác so với trước kia mang theo cảm giác quyến rũ như có như không.
Lâm Trí Vi lập tức nhớ lại lúc ấy… Động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con/1183614/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.