Tống Đường nói thẳng ra làm Diệp Lan bất ngờ, không kịp phản ứng.
Cậu ngốc ngốc nhìn hư ảnh thật lớn trong gương, nỗ lực tiếp nhận sự thật đây là cha cậu.
"Anh Đường."
Diệp Lan hỏi Tống Đường:
"Này....người này thật sự là cha em sao?"
"Đúng vậy, núi Bất Quy bị hủy, ông ấy bị nhốt trong phế tích, anh và Tần Yến sẽ nghĩ cách mang những thần thú bị nhốt ở đây ra ngoài."
"Hai cha con em bây giờ có thể giao lưu với nhau qua cái gương này, em nói gì ông ấy đều có thể nghe được."
Diệp Lan gật gật đầu, ánh mắt dời đến mặt gương.
Trong lúc Diệp Lan nhìn gương, Bạch Trạch trong gương cũng nhìn ra bên ngoài.
"Ấu tể."
Bạch Trạch bình tĩnh nhìn Diệp Lan, sau một lúc lâu mới nói ra được hai chữ.
Mặc dù cách nhau một mặt gương, nhưng trong nháy mắt hai người đối diện với nhau, cả hai đều có cảm giác kích động.
Diệp Lan nghe Bạch Trạch gọi mình là ấu tể, trong lúc nhất thời không biết đáp lời thế nào.
Huyết mạch thần thú có thể cảm ứng lẫn nhau.
Bạch Trạch chỉ nhìn Diệp Lan, liền biết rõ ràng, đây là ấu tể của ông.
Một trận trầm mặc qua đi, Diệp Lan nhìn Bạch Trạch, giọng khô khốc mà hỏi:
"Ông....ông thật sự là cha của tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy vì sao lại muốn vứt bỏ tôi?"
Đôi mắt đẹp của Diệp Lan đã ướt đẫm, cậu đem vấn đề đã ẩn sâu trong lòng nhiều năm hỏi Bạch Trạch.
"Cha không có vứt bỏ con."
Đôi mắt Bạch Trạch không chớp, nhìn chằm chằm Diệp Lan, nghẹn giọng giải thích:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhai-con-tieu-long-lai-an-va-ta/547343/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.