Chương trước
Chương sau
Tống Đường nói thẳng ra làm Diệp Lan bất ngờ, không kịp phản ứng.
Cậu ngốc ngốc nhìn hư ảnh thật lớn trong gương, nỗ lực tiếp nhận sự thật đây là cha cậu.
"Anh Đường."
Diệp Lan hỏi Tống Đường:
"Này....người này thật sự là cha em sao?"
"Đúng vậy, núi Bất Quy bị hủy, ông ấy bị nhốt trong phế tích, anh và Tần Yến sẽ nghĩ cách mang những thần thú bị nhốt ở đây ra ngoài."
"Hai cha con em bây giờ có thể giao lưu với nhau qua cái gương này, em nói gì ông ấy đều có thể nghe được."
Diệp Lan gật gật đầu, ánh mắt dời đến mặt gương.
Trong lúc Diệp Lan nhìn gương, Bạch Trạch trong gương cũng nhìn ra bên ngoài.
"Ấu tể."
Bạch Trạch bình tĩnh nhìn Diệp Lan, sau một lúc lâu mới nói ra được hai chữ.
Mặc dù cách nhau một mặt gương, nhưng trong nháy mắt hai người đối diện với nhau, cả hai đều có cảm giác kích động.
Diệp Lan nghe Bạch Trạch gọi mình là ấu tể, trong lúc nhất thời không biết đáp lời thế nào.
Huyết mạch thần thú có thể cảm ứng lẫn nhau.
Bạch Trạch chỉ nhìn Diệp Lan, liền biết rõ ràng, đây là ấu tể của ông.
Một trận trầm mặc qua đi, Diệp Lan nhìn Bạch Trạch, giọng khô khốc mà hỏi:
"Ông....ông thật sự là cha của tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy vì sao lại muốn vứt bỏ tôi?"
Đôi mắt đẹp của Diệp Lan đã ướt đẫm, cậu đem vấn đề đã ẩn sâu trong lòng nhiều năm hỏi Bạch Trạch.
"Cha không có vứt bỏ con."
Đôi mắt Bạch Trạch không chớp, nhìn chằm chằm Diệp Lan, nghẹn giọng giải thích:
"Năm đó, mẹ của con mang thai con khi thế giới này hết sức loạn lạc, cha mang mẹ con ra ngoài, làm bà ấy hôn mê đến khi thế giới hòa bình mới thức tỉnh."
"Đến khi Tống Đường tìm được cha, cha mới cảm ứng được, hơi thở của mẹ con đã tan biến trong trời đất này."
Diệp Lan ngẩn người.
Cậu chưa bao ngờ nghĩ, mới vừa biết cha không vứt bỏ mình lại đồng thời biết được mẹ ruột đã không còn trên đời.
"Ấu tể, cha và mẹ con đều chưa bao giờ nghĩ sẽ vứt bỏ con."
Đáp án này là đáp án mà Diệp Lan mong đợi đã lâu.
Ngay lúc này, cậu rốt cuộc đã mãn nguyện.
"Con đã biết."
Diệp Lan gật gật đầu, cậu nhìn cha đang trong nguyên hình Bạch Trạch, có thể là việc nhận cha đã đánh sâu vào nhận thức của cậu, bây giờ cậu cũng không biết nên ở chung với người cha này như thế nào.
Long Ngân ở bên cạnh Diệp Lan lại bình tĩnh hơn, nhìn thấy Diệp Lan vô thố, không biết nói gì với cha, lặng lẽ nắm bàn tay của cậu.
"Diệp Diệp."
Long Ngân đề nghị:
"Hay là tất cả mọi người rời đi trong chốc lát để em và cha em cùng nhau trò chuyện."
Đề nghị vừa được nói ra, những người khác cũng cảm thấy rất đúng.
Tính tình Diệp Lan vốn dĩ hơi hướng nội, có nhiều người vây quanh như vậy mà để cậu trò chuyện với Bạch Trạch, đúng là sẽ làm cậu ngượng ngùng.
Long Ngân và những người khác dời đến một căn phòng trống.
Chỉ có Nghe Một Chút là không chịu đi.
Nó ôm chân Diệp Lan, đặt mông lên mu bàn chân cậu.
Phòng khách không còn ai ngoại trừ hai người và cái gương.
Diệp Lan ôm Nghe Một Chút lên, kéo cái ghế dựa ngồi xuống.
Nghe Một Chút ôm cổ Diệp Lan, tò mò nhìn chằm chằm Bạch Trạch trong gương.
"Woa!"
Nghe Một Chút nhìn Bạch Trạch to lớn, cảm thấy đặc biệt uy phong.
Bạch Trạch liếc mắt nhận ra Diệp Lan đang ôm Thao Thiết nhỏ, ông đang lo lắng không tìm được đề tài để nói chuyện với ấu tể của mình, quyết định dùng Thao Thiết nhỏ làm chủ đề đối thoại nên hắng giọng hỏi Diệp Lan:
"Đứa nhỏ Thao Thiết này bao nhiêu tuổi rồi?"
"Con bốn tuổi rưỡi rồi ạ!"
Nghe Một Chút đang lảm nhảm nghe thấy Bạch Trạch chủ động hỏi về mình nên giành trả lời:
"Con học lớp Hoa Hoa, còn được rất nhiều hoa hồng nhỏ."
Nghe Một Chút lảm nhảm làm tâm tình của Bạch Trạch cũng thả lỏng hơn:
"Vì sao lại muốn ấu tể của ta ôm con?" Ông cố ý hỏi.
Nghe Một Chút ngẩn ngơ.
Nó không hiểu được những lời này, chỉ mơ hồ nói:
"Nghe Một Chút, là ấu tể."
Bạch Trạch sửa đúng:
"Đang ôm con là ấu tể của ta."
Lần này Nghe Một Chút nghe hiểu, nó ôm sát cổ Diệp Lan, cảnh giác nhìn Bạch Trạch:
"Là ba ba! Ba ba ôm Nghe Một Chút!"
Bạch Trạch: "......"
Ông nhìn nhìn Nghe Một Chút, lại nhìn nhìn Diệp Lan bị Nghe Một Chút ôm gắt gao, hỏi:
"Ấu tể, đây là?"
Diệp Lan bị Nghe Một Chút lặc thở không nổi, cậu kéo tay của nó ra một chút rồi mới giải thích:
"Nghe Một Chút là đứa nhỏ con nhận nuôi ạ."
Bạch Trạch gật đầu:
"Nhìn qua là một nhóc con rất khỏe mạnh."
"Đúng vậy." Diệp Lan đồng ý nói:
"Nghe Một Chút đúng là rất khỏe mạnh ạ."
Ăn nhiều, ngủ nhiều, răng vô cùng tốt, thân thể cũng năng động.
Lấy Nghe Một Chút làm chủ đề nói chuyện phiếm, không lâu sau, Diệp Lan đã có thể cười với Bạch Trạch.
Lại qua thêm nửa giờ.
Thời gian sử dụng gương sắp hết, Bạch Trạch không rời mắt nhìn ấu tể thật vất vả mới tìm được, hứa hẹn:
"Ấu tể, cha sẽ nhanh chóng ra ngoài, đến lúc đó cha sẽ không để con một mình nữa."
Diệp Lan nghe được lời này, đỏ mặt.
"Cha, bây giờ con không một mình." Cậu thầm muốn giới thiệu Long Ngân với cha.
Nhưng Bạch Trạch nhìn Nghe Một Chút trong ngực Diệp Lan, tự xem là hiểu rõ nói:
"Đúng vậy, con còn có Nghe Một Chút."
"Cũng không phải."
Diệp Lan nắm quần áo Nghe Một Chút, do dự nói cùng Bạch Trạch:
"Còn một người nữa ạ."
Bạch Trạch nghi hoặc:
"Còn ai nữa?"
"Một con rồng nhỏ, gọi là Long Ngân, chúng con từ nhỏ đã ở chung, cùng nhau lớn lên."
"Bây giờ....bây giờ cũng còn ở chung ạ."
Nhìn mắt Bạch Trạch vẫn khó hiểu như cũ, Diệp Lan thay đổi một cách biểu đạt rõ ràng hơn:
"Là một ba ba khác của Nghe Một Chút, chính là Long Ngân."
Bạch Trạch: "???"
"Ấu tể..."
Bạch Trạch kinh ngạc nhìn Diệp Lan đột nhiên nói ra chuyện tình cảm, chỉ kịp kêu một tiếng 'ấu tể', cái gương 'bụp' một phát, hết tác dụng, cắt đứt liên hệ giữa hai người.
Diệp Lan nhìn Bạch Trạch nói còn chưa dứt lời biến mất ở trong gương, yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi gương hết tác dụng, Diệp Lan cầm gương, ôm Nghe Một Chút đi tìm Tống Đường và mọi người.
"Anh Đường, cảm ơn anh ạ."
Diệp Lan trả gương lại cho Tống Đường, còn thật lòng nói cảm ơn, quả nhiên anh Du nói không sai, anh Đường chính là vạn năng.
Cái gì anh Đường cũng có thể làm được.
Tống Đường ném gương cho Tần Yến bảo quản.
Trước mắt, tất cả mọi người đã đến đông đủ, đồ ăn cũng làm xong, thủ công màu đỏ tươi dán cửa sổ cũng cắt một đống.
Mọi người cùng nhau hoạt động.
Thành phố có bắn pháo hoa ở khu vực được quy định, sẽ bắn vào lúc giao thừa.
Nhà Tống Du và Lăng Cảnh ở vị trí tốt, đứng trước cửa sổ sát đất có thể thấy toàn cảnh tràng pháo hoa hoành tráng kia.
"Thật là đẹp mắt."
Diệp Lan ngửa đầu, nhìn pháo hoa nở rộ trên không trung.
Long Ngân từ phía sau ôm chặt Diệp Lan, thân thân khuôn mặt cậu, nhân cơ hội nói lời âu yếm:
"Em còn đẹp hơn so với pháo hoa."
"Diệp Diệp, anh rất yêu em."
Mặt Diệp Lan đỏ lên, muốn đẩy Long Ngân ra, đỡ phải bị người khác nhìn thấy, nhưng dư quang khóe mắt liếc đến những người khác, chỉ thấy mỗi đôi cũng đang dựa gần nhau, đang lặng lẽ nói với nhau điều gì đó, không ai để ý đến cậu và Long Ngân.
Vì thế, Diệp Lan ngừng động tác đẩy Long Ngân.
Cậu dựa vào trong ngực Long Ngân, cùng Long Ngân mười ngón nắm chặt, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được, đáp lại Long Ngân:
"Em cũng yêu anh."
Cậu cũng rất yêu con rồng ăn vạ cậu nuôi từ nhỏ đến lớn này.
Không khí ái muội không duy trì được bao lâu đã bị Nghe Một Chút vô tình đánh vỡ:
"Ba ba! Nghe Một Chút muốn ôm!"
Nghe Một Chút vươn đôi tay nhỏ, ý đồ chen vào giữa hai người.
Long Ngân cười một tiếng, ôm Nghe Một Chút béo tròn lên, một nhà ba người cùng nhau xem pháo hoa.
Không lâu lắm, mí mắt Nghe Một Chút đã dính vào nhau, đầu nhỏ gục lên gục xuống, rõ ràng thức không nổi nữa.
Tống Du đã chuẩn bị phòng cho mọi người, Long Ngân thấy Nghe Một Chút như vậy, dứt khoát đưa nó về phòng ngủ.
Sắp xếp cho Nghe Một Chút xong, Long Ngân nhìn về phía Diệp Lan:
"Diệp Diệp, có muốn ngồi trên lưng rồng ra ngoài chơi không?"
Diệp Lan nhìn Long Ngân:
"Không muốn."
Thời tiết này, ngồi trên lưng rồng bay lung tung chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.
Nếu không muốn bay đi chơi, Long Ngân cũng không miễn cưỡng.
"Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi?"
Long Ngân thân thân trán Diệp Lan, trưng cầu ý của cậu.
Diệp Lan do dự:
"Chúng ta không thức đêm sao?"
"Không cần."
Đêm giao thừa, sao Long Ngân có thể để Diệp Lan ngồi bên ngoài thức đêm.
Long Ngân vừa dụ vừa dỗ, cuối cùng hai người cũng đến phòng kế bên nghỉ ngơi.
Tắm xong.
Diệp Lan nhìn đôi mắt Long Ngân biến đỏ, mày nhăn lại:
"Không thể."
Cậu cự tuyệt:
"Hôm nay có rất nhiều người ở chỗ này, anh thành thật một chút đi."
Trong sự tình này, Long Ngân không nghe lời Diệp Lan bao nhiêu.
"Ngoan."
Long Ngân đè người xuống, đáy mắt phiếm hồng lộ ra dục vọng không hề che giấu:
"Anh bày kết giới trong phòng này, không ai có thể nghe được."
Diệp Lan đẩy hắn ra:
"Cũng không muốn."
Long Ngân quấn lấy cậu:
"Không, em muốn."
Diệp Lan: "......"
Hỗn đản!
Qua đêm giao thừa, năm tháng cũ đã qua, một năm mới lại đến.
Từ nay về sau, làm bạn với nhau vượt qua năm tháng đằng đẵng.
- Hoàn -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.