Bà hướng ra phía Niệm Ninh vẫy vẫy tay : “Niệm Ninh, đến đây.”
Niệm Ninh bước đến gần bà, ngồi xổm trước mặt bà và khẽ hỏi: “Bà ơi, bà muốn nói gì ạ?”
bà nội Niệm một tay nắm lấy tay của Niệm Ninh, một tay với lấy tay của Nhạc Cận Ninh đặt vào tay của Niệm Ninh, bà võ vỗ mu bàn tay của hai người: ‘Niệm Ninh, bà đã ngày càng hồ đồ, có lẽ thời gian của bà cũng không còn nhiều. Điều mà bà không an tâm nhất đó chính là cháu. Bây giờ cháu đã kết hôn với một người chồng tốt, bà cảm thấy rất an tâm. “
Nghe thấy vậy, trong đầu của Niệm Ninh đều nhớ lại ký ức về bà, nước mắt không kìm được chảy ra, cô cắn môi, nghẹn ngào nói: “Bà ơi ….’ Cô chưa kịp nói ra hết những lời của mình, bà nội Niệm đã ngắt lời cô: “Đừng khóc, con đã bao nhiêu tuổi rồi còn khóc, khóc như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?”
Niệm Ninh lập tức lau khóe mắt, sụt sịt mũi: “Cháu không khóc.”
Tuy bà nội Niệm nói như vậy nhưng mắt bà cũng không tránh được đỏ lên, bà nhìn Nhạc Cận Ninh trịnh trọng nói: “Cận Ninh, bà giao lại Niệm Ninh cho con, con nhất định phải chăm sóc tốt cho nó cả đời.”
Nhạc Cận Ninh nhìn vào khuôn mặt nghiêm trang của bà nội Niệm anh cũng nghiêm túc đáp lại: “Bà nội, bà đừng lo, chỉ cần có cháu cháu nhất định sẽ không để ai bắt nạt Niệm Ninh, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy cả đời.
Nghe được lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706320/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.