Niệm Ninh vô thức lắc đầu từ chối, lắc lắc tay: “Chỉ là hơi mệt thôi, sao phải cần tới bệnh viện khám chứ” 
Cô không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với Nhạc Cận Ninh nữa, lập tức chuyển chủ đề: “Em đói rồi!” 
Nhạc Cận Ninh đương nhiên hiểu được dụng ý của Niệm Ninh, ánh mắt có chút bất lực, nhưng cũng tiếp lời cô nói: “Sắp tới rồi.” 
Thấy anh không nói chuyện tới bệnh viện nữa, Niệm Ninh mới thấy nhẹ nhõm, không biết vì sao, cô không muốn tới bệnh viện lắm. 
Rất nhanh, Nhạc Cận Ninh đã dừng xe lại rồi: “Chúng ta tới rồi.” 
Nghe vậy, Niệm Ninh chớp chớp mắt, ngoảnh đầu ra phía bên ngoài cửa sổ xe, phát hiện đây lại là một nhà hàng hải sản. 
Hải sản? 
Nghĩ tới hải sản tươi ngon, tuyến nước bọt của Niệm Ninh không thể không tăng tốc bài tiết, vô thức nuốt nước bọt: “Chúng ta tới đó ăn sao?” 
“Có thích không?” Nhạc Cận Ninh nhìn dáng vẻ thèm ăn của cô hỏi “Thích!” Niệm Ninh nghĩ cũng không cần nghĩ đã trả lời. 
Khoảng thời gian lúc nhỏ cô sống ở thành phố gần biển với mẹ, cô siêu thích ăn hải sản, chỉ có điều người nhà họ Niệm cảm thấy hải sản quá tanh, vì vậy không thích ăn, vậy nên cô rất ít có cơ hội được ăn. 
Có điều, sao Nhạc Cận Ninh lại biết cô thích ăn hải sản? 
Cho dù thế nào, hành động hôm nay của Nhạc Cận Ninh, vẫn làm cô cảm thấy vô cùng ấm áp. 
Ít nhất cũng chứng minh được người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2706319/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.