“Anh cười cái gì chứ?” Niệm Ninh không hiểu có điểm gì khiến cho Nhạc Cận Ninh cười. 
“Anh cười em đáng yêu!” Nhạc Cận Ninh cười nói: “Lúc đầu khi anh đầu tư hai trăm bốn mươi tỷ vào nhà họ Niệm, đâu có thấy em đau khổ như thế này? 
Số tiền đó không rơi vào tay em, em không đau lòng, lần này mua nhân cho em, em lại đau lòng như vậy?” 
Niệm Ninh lắc đầu, bộ dạng trịnh trọng nói: “Hai trăm bốn mươi tỷ lúc đầu anh đưa cho nhà họ Niệm, đó là tiền đầu tư, hơn nữa ba của em, mặc dù tính cách không tốt lắm, nhưng trên phương diện điều hành công ty, cũng có bản lĩnh, vì vậy anh đưa số tiền này đầu tư sau này có thể kiếm được lời, nhưng mà chiếc nhẫn này không giống, đồ vật này sau này nhất định sẽ bán đi.” 
Một chút giá trị đầu tư cũng không có, nó thực sự không đáng. 
Nhạc Cận Ninh ban đầu dự định nói chuyện kỹ càng một chút với Niệm Ninh vê sản nghiệp của nhà họ Nhạc, dẫu sao là mợ chủ của nhà họ Nhạc, dù nhiều hay ít cũng cần có chút hiểu biết về gia sản nhà mình. 
Nhưng nhìn bộ dạng khổ sở đau lòng của cô, có lẽ không có tâm trạng mà nghe anh nói những chuyện rườm rà lại nhàm chán này. 
Nhạc Cận Ninh từ từ chạm vào eo của Niệm Ninh, nói: “Nói ngắn gọn thì, chiếc nhãn này, chưa bằng một phần chục nghìn tài sản của anh, anh nói như vậy, em hiểu chứ?” 
Chưa tới một phần chục nghìn? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705503/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.