“Bà nội.” Niệm Ninh vừa xuống lầu vừa vui vẻ hét lên.
Nghe thấy giọng của Niệm Ninh, bà nội bỏ đồ trong tay xuống quay đầu lại.
“Niệm Ninh à, con mau qua đây.” Bà nội nhìn thấy cô, vây tay với cô.
Niệm Ninh không biết bà nội muốn làm gì, nhưng cũng nhanh chân đi qua đó.
“Bà nội, bà gọi con có việc gì thế ạ?”
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe lăn của bà.
Bà nội cười haha và lấy album ảnh †rong tay ra và nói: “Con xem, đây là ảnh hồi nhỏ ông nội ôm con, trước kia bà không tìm thấy, hôm nay đột nhiên nhớ ra, con xem ông nội con, hồi đó trẻ biết bao.”
Ánh mắt của Niệm Ninh nhìn về bức ảnh đó.
Bức ảnh này, cô mơ hồ nhớ, hồi trước bà nội quý trọng nhất bức ảnh này, Nhưng từ khi bà nội đổ bệnh, bà không còn nhớ tới bức ảnh này nữa, người của nhà họ Niệm cũng chưa từng nghĩ tới sẽ đưa tấm ảnh cũ này cho bà xem.
Cho đến tận khi Nhạc Cận Ninh đầu tư hai trăm bốn mươi tỷ vào nhà họ Niệm, mẹ Niệm mới đưa cho bà.
Hiện tại thấy bà nội nhìn tấm ảnh này, suy nghĩ lại rõ ràng như thế, chứng tỏ bệnh tình của bà đã dần dần hồi phục, trong lòng cô vô cùng vui mừng.
“Đúng rồi.” Bà nội dường như đột ngột nhớ ra gì đó, ‘Cận Ninh đi đâu rồi?
Hôm nay bà dậy sớm như vậy sao không thấy nó?”
Niệm Ninh nhìn thấy bà nhớ đến Nhạc Cận Ninh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705502/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.