Cô đứng ven đường, tiện tay bắt một chiếc xe để về biệt thự.
“Mợ, mợ trở về rồi.’ Chú Vương đi ra phía trước, đón lấy đồ vật trong tay cô.
“Chú Vương, buổi chiều chú làm món gì thế? Thơm quá.” Niệm Ninh đi dạo lung tung một ngày ở ngoài, mới vào cửa đã ngửi được mùi đồ ăn thơm phức, con sâu tham ăn vẫn luôn trốn trong bụng bỗng nhiên bị gọi ra.
Chú Vương mang vẻ mặt thần bí, nói: “Cái này… Tôi cũng không biết, bữa cơm tối không phải tôi sắp xếp.”
Lông mày của Niệm Ninh nhíu lại, chú Vương là quản gia của biệt thự, phòng bếp vấn luôn chịu sự quản lý của ông ấy, sao chú Vương không biết được?
Chú Vương thấy Niệm Ninh không hiểu, mới nói: ‘Cậu chủ ở trong bếp chuẩn bị bữa tối.”
“Cậu chủ?”
Nhạc Cận Ninh?
“Anh ấy tan ca rồi?” Niệm Ninh giật mình hỏi.
Bây giờ mới hơn bốn giờ, không phải năm giờ Nhạc Cận Ninh mới tan ca sao?
Hơn nữa, theo lời anh nói, trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn bộn bề nhiều việc!
Chú Vương cười nói: ‘Đúng vậy, cậu chủ đã về được một lúc. Tôi đang muốn chuẩn bị cơm tối, nhưng cậu chủ nói hôm nay cậu ấy muốn đích thân nấu cơm tối.”
Niệm Ninh khẽ gật đầu, lúc đi ngang qua phòng bếp thì thấy Nhạc Cận Ninh đang mặc tạp dề nấu cơm tối trong bếp.
Dáng vẻ bận bịu qua lại làm cho cô nhớ lại cảnh lúc trước, khi ra ngoài chơi, anh cũng mặc tạp dề, bận rộn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705344/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.