Lúc này, chú Vương đi đến, hỏi thăm: “Mợ, mợ có muốn uống nước trái cây không, hình như lúc nấy ăn sáng mợ không uống sữa tươi, có muốn sau này tôi đổi loại khác cho mợ không?”
Niệm Ninh kinh ngạc cười một tiếng: “Chú Vương, chút chuyện nhỏ vậy chú cũng để ý tới à?”
Đúng là bây giờ cô không thích uống sữa bò, nhưng mà có lẽ nước trái cây là lựa chọn tốt.
Chú Vương khẽ cười một tiếng, nói: “Chăm lo cho bữa ăn của cậu mợ lâu như vậy, hiển nhiên có thể nhìn ra gì đó chứ.”
Niệm Ninh nghĩ thấy cũng đúng, cô tò mò hỏi: ‘Đúng rồi, chú Vương, chú đi theo Nhạc Cận Ninh bao lâu rồi?”
Chú Vương nhớ lại một chút, mới nói: “Khoảng hai mươi năm.”
Hai mươi năm?
“Lâu như vậy sao.” Niệm Ninh cảm thán mà nói.
Năm nay cô mới hai mươi tuổi, Nhạc Cận Ninh cũng chưa tới ba mươi.
Nói như vậy, lúc Nhạc Cận Ninh chưa tròn mười tuổi, chú Vương đã chăm sóc anh.
Niệm Ninh duỗi cái lưng mỏi, nghĩ đến còn chưa xem hết quyển sách, thế là nói với chú Vương: “Chú Vương, tôi lên lâu một lát, phiền chú đem nước trái cây lên nhé.”
Chú Vương đáp lời.
Niệm Ninh xoay người lên lầu, đang chuẩn bị đi về phòng ngủ, thì đi ngang qua phòng sách của Nhạc Cận Ninh.
Cô nhớ đến dây chuyền đêm đó Nhạc Cận Ninh đã xem.
Bởi vì anh không muốn cho cô xem, cô cũng không muốn chọc anh tức giận, cho nên sau đó cô không nhắc lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705337/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.