Nếu đã như thế, vậy chắc dây chuyền của cô không phải ở chỗ Nhạc Cận Ninh. Lúc ở phòng sách nhìn thấy sợi dây chuyên đó, chắc không phải sợi dây cô làm mất, có lẽ sợi dây chuyền kia giống với sợi dây chuyền cô làm mất mà thôi.
Không phải Nhạc Cận Ninh đã nói sao?
Dây chuyền kia là dây chuyền mẫu khách đưa đến?
Nhất định là do cô đa nghi quá, cho nên mới nghỉ thân nghi quỷ. : Trên thế giới này, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. Ba năm trước cô cứu được một người, người kia lại là Nhạc Cận Ninh.
Không thể nào!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Niệm Ninh khẽ thở dài một hơi.
Cô vốn tưởng là có hi vọng tìm lại sợi dây chuyền đã đánh mất nhiều năm.
Bây giờ xem ra cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Vì thế, cô không rầu rĩ vì sợi dây chuyền kia nữa. Cô cảm thấy cô muốn tìm sợi dây chuyền kia đến điên rồi.
Thấy sợi dây chuyền nào cũng giống như sợi dây cô làm mất.
Được rồi, không nghĩ nữa. Bây giờ bệnh của bà nội đã ổn định, cũng không cần gấp gáp tìm sợi dây chuyền kia.
Nếu như cô có duyên với sợi dây chuyền kia, chắc chắn nó sẽ xuất hiện.
Nghĩ đến đây, Niệm Ninh không còn rầu rĩ nữa.
Một bên khác…
Nhạc Cận Ninh đã đến nhà của Tần Tuyết Tùng.
Tần Tuyết Tùng lấy hai cái ly từ trong tủ rượu ra, đổ rượu vang đỏ vào.
“Sao hôm nay cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705330/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.