Nhưng mà phải chấp nhận sự thật, nhưng mà cho dù thế nào, mình cũng muốn cảm ơn cậu.”
Tần Tuyết Tùng từ từ bình tĩnh lại, anh ta ngước mắt nhìn về phía Nhạc Cận Ninh, nghi hoặc hỏi: “Cảm ơn vì chuyện gì?”
Nhạc Cận Ninh tùy tiện dựa vào ghế sa lon: “Lúc trước, nếu không phải ở câu lạc bộ đánh golf, cậu nói với mình Niệm Ninh có thai, chắc là không thể giữ được đứa bé kia. Cho nên dù cho trong chuyện của Tô Mạt, quan điểm của chúng ta khác nhau thế nào, nhưng trong chuyện của Niệm Ninh, mình thật phải cảm ơn cậu.”
Đôi mắt Tần Tuyết Tùng sâu thẳm, sau đó khẽ cười một tiếng, cũng không nói nhiều: “Tiện tay mà thôi, lúc ấy mình cũng thuận miệng nói ra, không nghĩ đến cậu còn chưa biết chuyện này.”
Nhạc Cận Ninh và Tần Tuyết Tùng nhìn nhau cười một tiếng, nhưng trong lòng hai người đều có tâm tư riêng.
“Đúng rồi, mình thấy hôn lễ của cậu cũng sắp đến rồi, sao cậu lại vội vàng thế?” Tần Tuyết Tùng thấy Nhạc Cận Ninh chống đối, nên cũng không nói với anh về chuyện của Tô Mạt nữa, đổi chủ đề khác.
Nhạc Cận Ninh cười cười, nói: “Mình vốn định qua một thời gian nữa mới tổ chức hôn lễ, nhưng cha mình lại thúc giục. Mà Niệm Ninh cũng mang thai rồi, qua một thời gian nữa mới tổ chức hôn lễ chắc chắn sẽ lộ bụng bầu ra, mà cô dâu nào không muốn lúc kết hôn mình sẽ xinh đẹp nhất. Nên mình cũng quyết định luôn, áo cưới và nhẫn kim cương cũng đã đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705328/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.