“Em yên tâm đi, anh có chừng mực mà.” Nhạc Cận Ninh cố gắng an ủi người nào đó một chút, nhưng xem ra hiệu quả không tốt lắm. 
Niệm Ninh hoàn toàn không có tin lời anh: “Anh luôn có chừng mực, vậy mà em từ trước tới giờ đều không biết chừng mực của anh như thế nào.” 
“Đợi đến tối em sẽ hiểu.” Nhạc Cận Ninh thần bí nói. 
“Buổi tối?” Niệm Ninh khó hiểu, câu này có ý là gì? 
“Ừm, buổi tối” Nhạc Cận Ninh cũng không giải thích thêm. 
Trong lòng Niệm Ninh đầy nghi ngờ, có điều nếu như Nhạc Cận Ninh đã nói đến tối cô sẽ hiểu, vậy thì cô cũng không suy nghĩ thêm nữa. 
“Vậy được, để em xem xem anh có thể khiến em hiểu được điều gì” Đôi mắt cô hơi rũ xuống, dường như đang tự nói với chính mình: “Nếu như có lựa chọn, thật sự không muốn có bất kì mối quan hệ nào với người trong cái nhà này.” 
Nhạc Cận Ninh dịu dàng ôm cô vào lòng, ấm áp an ủi: “Yên tâm đi, mấy chuyện này sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. 
Niệm Ninh gật đầu, tựa đầu vào vai Nhạc Cận Ninh, dần dần chìm vào giấc ngủ, trong làn gió nhẹ thoảng qua chút mát lạnh, phả vào đôi má trắng mịn dịu dàng của cô, đem đến một sự thoải mái hiếm có. 
Ba người nhà họ Niệm rời khỏi biệt thự của Nhạc Cận Ninh rồi đi thẳng về nhà. 
Cả nhà họ Niệm, ngoại trừ Niệm Tâm Như ra thì trên mặt tất cả mọi người đều tràn ngập nụ cười đắc ý, vui 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705265/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.