“Tôi ở chỗ này…” 
Niệm Ninh mới vừa đi tới vườn hoa, chợt nghe giọng nói của Niệm Tâm Như truyền tới. 
Niệm Ninh thản nhiên bước qua, đứng ở trước mặt cô ta hỏi: “Cô bảo tôi tới đây có chuyện gì?” 
Niệm Tâm Như chỉ cười mà không nói, cô khoanh tay đứng dậy, khí khái nói: “Niệm Ninh, cô cảm thấy Nhạc Cận Ninh sẽ thật lòng đặt cô vào vị trí hàng đầu sao?” 
Nghe Niệm Tâm Như nói như vậy, Niệm Ninh liền hối hận khi phải đi tới đây, sớm biết cô ta chỉ có nói chuyện này thì cô không cần phải lãng phí thời gian với cô ta. 
Cô chỉ hỏi: “Cô tìm tôi ngoại trừ nói chuyện này thì không còn chuyện gì để nói đúng không?” 
Niệm Tâm Như thấy Niệm Ninh không còn kiên nhân, cô cũng không muốn nhanh như vậy đã nói hết cho Niệm Ninh nghe, nhưng nếu Niệm Ninh rất muốn biết sự thật tàn khốc này thì cô cũng không ngại giúp đỡ một chút. 
Cô đắc ý nói: “Xem ra cô không có hứng thú đối với vật ở trong tay tôi, nhưng không sao cả, tôi sẽ cho cô xem một tấm ảnh, khẳng định cô sẽ rất hứng thú với nó.” 
Niệm Tâm Như nói xong, lấy điện thoại lưu mấy tấm ảnh ra, đưa cho Niệm Ninh xem. 
Niệm Ninh theo bản năng tiếp nhận điện thoại, ảnh trong điện thoại có chút mờ nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được tất cả, người trong ảnh là Nhạc Cận Ninh. 
Mà anh ta đang ôm một người phụ nữ vào lòng, người phụ nữ đó mặc dù không thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705234/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.