“Không phải tin tưởng Nhạc Cận Ninh.” Khóe miệng của Niệm Ninh hiện lên nét cười, tiện đà nói: “Là tôi tin tưởng bản thân mình.” 
Cô tin tưởng bản thân mình, tin tưởng bản thân có đủ năng lực để khiến Nhạc Cận Ninh yêu cô, nếu một người phụ nữ mất đi tự tin với bản thân thì đây mới là chuyện bi thương nhất trong cuộc đời của họ. 
“Cô…’ Niệm Tâm Như không cam lòng tiếp tục nói. 
“Nếu cô không còn chuyện nào khác ngoài chuyện này vậy thì tôi cảm thấy chúng ta không còn gì để nói nữa.’ Niệm Ninh không đợi Niệm Tâm Như dứt lời, liền đánh gãy lời cô. 
Sau khi nói xong, cô trả lại điện thoại cho Niệm Tâm Như, sau đó cô chuẩn bị rời khỏi vườn hoa nhà họ Niệm. 
“Đợi một chút…’ Niệm Tâm Như thấy Niệm Ninh rời đi, lập tức mở miệng gọi cô lại. 
“Cô còn có việc gì?” Bước chân của Niệm Ninh dừng lại hỏi. 
“Niệm Ninh, tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất không nên coi thường cái người phụ nữ hôn mê từng trở thành người thực vật đó, sớm muộn cũng có một ngày, cô nhất định sẽ thua cô ta.” Niệm Tâm Như không cam lòng nói lời mỉa mai nguyên rủa. 
Niệm Ninh cười nhạo một tiếng, lười trả lời cô ta, trực tiếp xoay người bỏ đi. 
Nhạc Cận Ninh là dạng người gì, không ai rõ hơn cô hết, những người bên cạnh anh, từ trợ lý hay tài xế, tất cả bọn họ điều là đàn ông. 
Hơn nữa, cô quen biết mới Nhạc Cận Ninh lâu như vậy, chưa từng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705233/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.