Chương trước
Chương sau
“Không phải tin tưởng Nhạc Cận Ninh.” Khóe miệng của Niệm Ninh hiện lên nét cười, tiện đà nói: “Là tôi tin tưởng bản thân mình.”

Cô tin tưởng bản thân mình, tin tưởng bản thân có đủ năng lực để khiến Nhạc Cận Ninh yêu cô, nếu một người phụ nữ mất đi tự tin với bản thân thì đây mới là chuyện bi thương nhất trong cuộc đời của họ.

“Cô…’ Niệm Tâm Như không cam lòng tiếp tục nói.

“Nếu cô không còn chuyện nào khác ngoài chuyện này vậy thì tôi cảm thấy chúng ta không còn gì để nói nữa.’ Niệm Ninh không đợi Niệm Tâm Như dứt lời, liền đánh gãy lời cô.

Sau khi nói xong, cô trả lại điện thoại cho Niệm Tâm Như, sau đó cô chuẩn bị rời khỏi vườn hoa nhà họ Niệm.

“Đợi một chút…’ Niệm Tâm Như thấy Niệm Ninh rời đi, lập tức mở miệng gọi cô lại.

“Cô còn có việc gì?” Bước chân của Niệm Ninh dừng lại hỏi.

“Niệm Ninh, tôi nói cho cô biết, cô tốt nhất không nên coi thường cái người phụ nữ hôn mê từng trở thành người thực vật đó, sớm muộn cũng có một ngày, cô nhất định sẽ thua cô ta.” Niệm Tâm Như không cam lòng nói lời mỉa mai nguyên rủa.

Niệm Ninh cười nhạo một tiếng, lười trả lời cô ta, trực tiếp xoay người bỏ đi.

Nhạc Cận Ninh là dạng người gì, không ai rõ hơn cô hết, những người bên cạnh anh, từ trợ lý hay tài xế, tất cả bọn họ điều là đàn ông.

Hơn nữa, cô quen biết mới Nhạc Cận Ninh lâu như vậy, chưa từng nghe nói Nhạc Cận Ninh có bạn gái cũ.

Cho dù có đi nữa, nói cách khác, người như Nhạc Cận Ninh không chỉ có năng lực hơn người, lớn lên lại vô cùng đẹp trai, từng có một hay hai người bạn gái cũ thì cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Cũng giống như cô, cô cũng từng có bạn trai cũ tên Trần Mãn này.



Chuyện này bộ có cái gì lạ sao?

Niệm Ninh không bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Niệm Tâm Như, lúc cô trở lại phòng khách đúng lúc nhìn thấy Nhạc Cận Ninh từ phía sau vườn hoa đi tới.

“Sao anh lại ở đây?” Cô lập tức bước tới và hỏi.

“Không có gì, chỉ là chuẩn bị phải đi, muốn đi gọi em.” Nhạc Cận Ninh thân mật ôm Niệm Ninh vào lòng.

Niệm Ninh gật gật đầu, hỏi: ‘Mọi chuyện anh đều nói xong rồi sao?”

Nhạc Cận Ninh hôn lên trán Niệm Ninh nói: “Yên tâm đi, mọi chuyện anh đã sắp xếp ổn thỏa, bà nội bên kia không có vấn đề gì đâu.”

Nghe được lời bảo đảm từ Nhạc Cận Ninh, tảng đá lớn trong lòng Niệm Ninh cũng nhẹ đi một chút, cô không muốn ở lại nhà họ Niệm nữa nên nói: “Vậy chúng ta về luôn thôi.”

Nhạc Cận Ninh gật đầu, xoay người rời khỏi nhà họ Niệm.

Sau khi nhà họ Niệm đứng ở cửa tiễn Nhạc Cận Ninh và Niệm Ninh rời đi, lúc này mới thở hổn hển vài hơi.

“Cha mẹ, cho dù Nhạc Cận Ninh có lắm tiền đến đâu, cha mẹ vấn là cha mẹ vợ của anh ta, làm sao có thể bị dọa thành như vậy.” Niệm Tâm Như nhìn thấy phản ứng của ông bà Niệm liền cảm thấy vô cùng bực bội .

“Con còn nhỏ thì biết cái gì? Cha vợ mẹ vợ đều là người ngoài mà thôi.” Ông Niệm rất bất mãn với lời nói của Niệm Tâm Như.

Thấy Niệm Tâm Như bị măng, bà Niệm lập tức đứng ra hòa giải nói: “Được rồi, Tiểu Như nó còn nhỏ, còn con gái của ông kìa, giờ chuyện của bà nó phải làm sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.