“Chờ chút.” Trong tiềm thức, Nhạc Cận Ninh giơ tay ra, muốn ngăn Niệm Ninh đóng cửa.
Nhưng không ngờ tới tay của anh vừa để bên mép cửa, Niệm Ninh trực tiếp chuẩn bị đóng cửa lại, chờ đến khi nhìn thấy tay của anh thò qua khe cửa, cho dù muốn dừng lại cũng dừng không được.
“Phập.” Tay của Nhạc Cận Ninh bị kẹt ở cửa, ngay lập tức thở ra một hơi đau đớn.
“Anh thế nào rồi?” Niệm Ninh không ngờ cô chỉ muốn đóng cửa, Nhạc Cận Ninh lại thực sự giơ tay cho vào, vẫn may lực của cô không quá mạnh, nếu không tay của Nhạc Cận Ninh có thể sẽ bị kẹp gãy.
Cô vội vã mở cửa ra, kéo lấy tay của Nhạc Cận Ninh, phát hiện mu bàn tay của anh bị kẹp một vết tím đỏ, còn bị lõm xuống, nhưng vấn may không bị thương đến xương cốt.
Nhạc Cận Ninh không trả lời câu hỏi của Niệm Ninh, mà trực tiếp rút †ay mình ra khỏi tay cô, hai tay ôm chặt cô trong lòng, quay người ôm cô cùng vào bên trong phòng khách sạn, tay trái đóng cửa lại.
Tất cả động tác của anh đều tự nhiên lưu loát, không một chút dây dưa.
Chờ đến khi Niệm Ninh phản ứng lại, cô đã bị Nhạc Cận Ninh thành công ép cô vào giữa bức tường và cơ thể anh.
“Anh mau buông ra!” Khi Niệm Ninh nhận thức được đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên mạnh mẽ đấm vào cơ thể Nhạc Cận Ninh.
Nhưng Nhạc Cận Ninh hoàn toàn không động đậy, ngược lại dáng vẻ vô cùng kiên nhãn nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhac-tien-sinh-dang-khong-vui/2705156/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.