Nhạc Cận Ninh đại khái nói với Niệm Ninh về chuyện giữa anh và Tô Mạt một chút: “Thực ra, Tô Mạt không chỉ đơn giản là mối tình đầu của anh, khi anh gặp nguy hiểm, cô ấy đã cố gắng hết sức liều mạng cứu anh, năm đó nếu như không có cô ấy, thì bây giờ em sẽ không thể gặp được anh, vì vậy cô ấy cũng là ân nhân cứu mạng của anh. Nếu không có cô ấy, anh đã chết từ lâu rồi.”
Niệm Ninh biết Tô Mạt là tình đầu của Nhạc Cận Ninh, nhưng cô không thể ngờ tới còn là ân nhân cứu mạng nữa, cô vô thức hỏi: “Vậy sau đó thế nào?”
Nhạc Cận Ninh giải thích: “Vậy nên, tình cảm giữa hai người bọn anh có chút phức tạp, không thể nói buông là có thể buông được, hơn nữa em cũng biết đó, cô ấy hôn mê rất nhiều năm, gần đây mới vừa tỉnh lại, sức khỏe cũng đang dần dần hồi phục trở lại, nếu như bây giờ nói chuyện này cho cô ấy, anh sợ nhỡ may sẽ lại kích động đến cô ấy, cho dù thế nào, anh cũng không thể không quan tâm đến tình trạng sức khỏe của cô ấy.”
Niệm Ninh cẩn thận suy nghĩ về những điều Nhạc Cận Ninh nói, có vẻ như thật sự là vậy.
“Tim của cô ấy vốn dĩ không tốt, thậm chí bởi vì ca ghép tim năm đó, mặc dù phầu thuật thành công, nhưng vì lí do có quá trình bài xích hậu phẫu, nên cô ấy vấn luôn hôn mê bất tỉnh, vì vậy em có thể cho anh chút thời gian, để anh suy nghĩ rõ ràng được không?”
Nhạc Cận Ninh nhẹ giọng hỏi.
Nếu như là Niệm Ninh cứng rắn trước đây, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh Nhạc Cận Ninh, nhưng bây giờ, cô có chút dao động. Nhưng cô vẫn kiên định nói: “Cô ta có phải là tình đầu của anh không, có phải là vị cứu tỉnh của anh không, hay việc tình cảm mà anh dành cho cô ta như thế nào, tất cả mấy chuyện này nói cho cùng đều không liên quan gì đến em.”
Nói nhiều như thế, Nhạc Cận Ninh vần không nói rõ ràng, tình cảm mà anh dành cho cô rốt cuộc là gì.
Nếu thật sự là người thay thế, tại sao bây giờ anh lại tìm đến cô và nói nhiều như vậy?
Nếu như không phải, vậy thì quan hệ giữa anh và Tô Mạt được coi là gì?
Nhạc Cận Ninh nghiêm túc nhìn vào mắt Niệm Ninh hỏi: “Em thật tin răng, trước đây anh đã vì em mà làm nhiều chuyện như vậy, tất cả chỉ là vì em giống với Tô Mạt hay sao?”
Niệm Ninh mím môi, lạnh giọng nói: “Câu này anh phải hỏi chính mình, chứ không phải là hỏi em.”
Nhạc Cận Ninh im lặng, thật ra ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ ra đáp án cho vấn đề này, giống như Tần Tuyết Tùng đã nói, nếu Niệm Ninh thực sự chỉ là người thay thế, vậy tại sao anh ta lại quan tâm đến đến sự vui vẻ, buồn phiền và giận dữ của cô như thế.
Tô Mạt tỉnh lại, cứ trực tiếp để Niệm Ninh rời đi là được rồi, nhưng mà anh không thể, cũng không muốn để cô rời bỏ anh.
Anh biết rõ, khi mới bắt đầu, anh quả thực chỉ coi cô như là một người thay thế, nhưng trải qua thời gian dài như vậy, cô đã không còn là người thay thế cho Tô Mạt từ sớm rồi.
Nhưng mà, nếu Niệm Ninh không phải là người thay thế trong lòng anh, vậy thì tình cảm của anh với Tô Mạt là gì?
Anh đến bây giờ vẫn không thể nào quên, lúc đó anh bất tỉnh do tai nạn xe, khi vấn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, Tô Mạt đã lôi anh ra khỏi chiếc xe sắp nổ tung, khiến cho anh vô cùng rung động Chính từ lúc đó anh đã yêu Tô Mạt, ngay cả khi không biết dáng vẻ của Tô Mạt, trái tim anh cũng đập loạn không ngừng, sau đó, sau khi sức khỏe của anh hồi phục, anh tìm tới Tô Mạt, hợp tình hợp lý ở bên cô.
Đã ba năm kể từ khi anh bị tai nạn xe cộ, anh vẫn nhớ như in nhịp tim của mình lúc đó.
Bởi vậy, trong lòng anh vấn rất yêu Tô Mạt.
Hoặc có lẽ, anh rất yêu Tô Mạt của ba năm trước, đồng thời cũng không phải là không có tình cảm với Niệm Ninh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]