“Thâm Phong, cảm ơn ngài, ngài đã cứu tôi hai lần…” Lý Nông nắm lấy tay của Thâm Phong.
“Ha ha...” Thâm Phong vỗ vỗ đầu của Lý Nông, như anh trai đang dỗ dành em mình: “Trước giờ chắc chưa gặp phải chuyện như vậy? Nên rất sợ hãi đúng không?”
Lý Nông cảm động muốn bổ nhào đến, nhưng bị Doãn Hàm kéo áo lại. Tay cậu quơ quơ giữa không trung vài cái, bất đắc dĩ đành thả xuống….
“Ừm, khụ!” Doãn Hàm vờ ho vài tiếng: “Phải làm sao với nữ yêu quái kia? Chấp niệm của bà ta quá sâu.”
Thâm Phong vươn tay ra, bên trong là một chiếc lông vũ màu đen: “Cái này cho tiểu Nông, lúc nguy hiểm có thể bảo vệ cậu ta. Gần đây thân thể Ngô rất kém, vài lần nhập mộng cũng đã khó khăn…. Đối với tán quỷ kia thật bất lực.”
Lý Nông cầm lấy lông vũ. Cảnh vật xung quanh bỗng méo mó mờ ảo.
“Đi đi, thể lực của ngô đã đến cực hạn, mau trở về!”
Thâm Phong vung tay, hai người đều mất đi ý thức.
Mở mắt ra lần nữa, hai người ngồi trên giường nhìn nhau. Lý Nông nhìn thoáng qua tay mình, còn đang nắm một cái lông vũ.
“Thứ này…” Lý Nông giở lên cho Doãn Hàm xem.
“Em mang theo bên người. Vẫn chưa sáng, chúng ta tiếp tục ngủ.” Nói xong thì ôm Lý Nông nằm xuống.
Hai ngày sau, Doãn Hàm lúc nào cũng ở cạnh Lý Nông, cứ như hình với bóng. Âu Lâm bị bắt đi trông tiệm sách, đã dọa không ít khách nhát gan….
“Tối nay muốn ăn gì?” Doãn Hàm thân thiết hôn lên trán Lý Nông.
Buổi chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-nam-sieu-manh-me-su-thuong-toi-cuong-nam-nhan-cong-ngu/1647/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.