Máu nóng từng từng giọt rơi xuống sàn nhà bằng xi măng. Lý Nông yếu ớt, trước mắt đã biến thành màu đen.
Cậu sắp chết….
“Doãn … Hàm…”
Dù biết bây giờ có gọi cũng chẳng thể gặp được. Nhưng Lý Nông theo bản năng cứ gọi tên này đầu tiên.
“Ha ha ha ha ha ha!!!! Đừng có mơ! Thằng ranh kia không nghe tiếng của mày đâu. Dù có nghe nó cũng không vào được. Mày bỏ cuộc đi, không ai cứu nổi mày đâu.”
Phải chết thật sao….? Không! Không muốn! Cậu không muốn chết! Cuộc sống còn nhiều điều cậu chưa hưởng hết được. Ít ra cũng phải làm qua với Doãn Hàm ở trên giường một lần nữa chứ.
“Không được…. Ai cứu…. cứu mạng….”
“Không ai cứu được mày đâu!!! ——” Người đẹp yêu quái điên cuồng hét lên: “Khiết Nhi mau đến lấy thân thể nó.”
“Đừng….” Lý Nông run rẫy sợ hãi. Lúc này trong đầu óc đang hỗn loạn của cậu bỗng xuất hiện một cái tên không thể nào ngờ ….
“Cứu tôi… Thâm Phong….”
Một luồn sáng đen xoẹt qua, người đẹp yêu quái buông vội Lý Nông ra, ôm nửa bên mặt kêu lên thảm thiết. Lý Nông mất đà ngã ngay xuống đất.
“Nắm lấy tay ngô.”
Lý Nông nghe được tiếng của Thâm Phong thì hơi mở mắt, trong mơ hồ chỉ thấy được một cánh tay thon dài.
“Tiểu Nông, mau! … Nắm lấy tay ngô… Ngô dẫn ngươi ra khỏi đây….”
Giọng nói như ngọc của Thâm Phong khiến Lý Nông vô cùng yên tâm. Cậu cố gom hết sức lực cuối cùng, nắm lấy cánh tay trước mắt, xong liền cảm thấy tối đen, cái gì cũng không biết.
“…”
“Bé Thịt….”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-nam-sieu-manh-me-su-thuong-toi-cuong-nam-nhan-cong-ngu/1646/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.