Cuối tuần, không đi làm, tâm trạng đương nhiên tốt rồi.
Lý Nông xếp chăn cất vào tủ, thay quần áo nghiêm chỉnh rồi bước ra phòng ngoài, thấy dưới lầu có một đám người mặt lạnh như tiền. Đi xuống, thì chạm ngay Doãn Hàm đang đứng trước cửa phòng của chủ nhà trọ.
“Ở đây làm gì thế?”
“Chủ nhà trọ muốn sửa lại cửa và sân trong.”
Lý Nông bĩu môi: “Thật mua dây buộc mình.” Lại hỏi: “Mất bao lâu mới xong thế?”
Doãn Hàm không mang mắt kính, dùng tay xoa xoa cằm, hắn vô cùng thích thú nói: “Chủ nhà trọ nói khoảng vài ba tiếng nữa là xong, bảo tôi đứng đây trông giúp.”
“Ha? Vài ba tiếng? Chủ nhà trọ không nói mơ chứ?”
Doãn Hàm liếc Lý Nông đầy thâm ý: “Lần trước sửa phòng của chúng ta cũng chỉ mất một đêm.”
Lý Nông thờ ơ nhìn mấy công nhân trước mặt, gật đầu.
Nói không chừng! Bọn họ không phải là đồng loại với mình.
Vài ba tiếng….
Là qua vài ba tiếng.
Chờ mấy người công nhân cất cao giọng: “Chúng tôi xin chào ạ!!!” Lúc này, sân trong của nhà trọ nam đã mất hẳn dáng vẻ tẻ nhạt trước đây.
Lý Nông cùng Doãn Hàm giờ chỉ có thể dùng mấy chữ là há hốc miệng để hình dung. Đầu tiên là chẳng thấy rõ mấy người công nhân đã làm gì, hơn hết chỉ có thể mắt chữ a mồm chữ o để nhìn biệt viện này.
Hiện tại đất ở sân trong đã bị san bằng, thay vào đó là những lát đá màu trắng hơi nhám không biết tên là gì. Trên mặt đá còn có thêm vân phản chiếu ánh sáng lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-nam-sieu-manh-me-su-thuong-toi-cuong-nam-nhan-cong-ngu/1638/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.