Chương trước
Chương sau
Khóe miệngChước Tử run run, cố nín cười, đây là điển hình của không muốn mập cũngkhông thể không mập phải không? Nhìn sang Thư Sinh phía bên kia, rõ ràng hắn cũng đang cố nín cười.

Tiểu Bạch Xà bực tức: “Sau một năm không ăn thịt, ta cuối cùng mới khôi phục được hình dáng, thật là chua xót”.

Chước Tử không biết dỗ dành nàng ta thế nào, càng lúc càng cảm thấy thú vị: “Sau đó thì sao?”.

Bây giờ lạinhư hình với bóng, sắp xếp hai người họ ở chung một phòng cũng không ýkiến gì, Hắc Long Thần thế mà vẫn có thể bình tĩnh nhiều năm như vậy,nói hắn rộng lượng cũng được, nói hắn xem thường cũng được, nhưng cuốicùng sao lại thành ra kết quả thông đồng như vậy? Chờ đã, đây cũng không phải tiết mục thầy trò, mà là tiết mục tình yêu sâu đậm vượt qua ràocản chủng tộc hay sao?

Tiểu Bạch Xà lên tiếng: “Ta đã có kinh nghiệm, nếu hắn bị bêu danh cũng không để ý,ta đây phải giúp hắn làm vài chuyện tốt. Tát mưa dập núi lửa trong phạmvi nhỏ đối với ta vẫn dư sức, thỉnh thoảng còn lấy việc giúp người kháclàm niềm vui, giúp đỡ vài tiểu yêu quái, giúp tiếng thơm của hắn càngngày càng nhiều”.

Thư Sinh cũng không nhịn được hỏi: “Sau đó thế nào?”.

“Sau đó… Hắn ta vẫn không xuất hiện, nhưng ta cũng chẳng trông chờ nữa, coi như mượn danh tiếng của hắn làm chút chuyện tốt. Nhưng có một ngày, ta đang tốtbụng giúp tiểu yêu quái chuyển hài cốt qua sông, thì bị người ta đuổigiết”.

Chước Tử hơi nôn nóng: “Kẻ nào vậy?”.

“Kẻ thù đáng sợ của long tộc, giao nhân*”.

*Giao nhân: Người cá mập.

Thư Sinhhiểu ra, gật đầu: “Giao nhân thường ở dưới nước, có xung đột với longtộc ở biển sâu, trở thành hai thế lực lớn trên biển. Ngươi biến thànhhình dáng Long Thần, lại đang quanh quẩn trên mặt nước, bọn chúng nhìnthấy liền đuổi giết, đó cũng là điều dễ hiểu”. Thấy Chước Tử làm bộ nhưsắp tóm được đuôi của hắn liền suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Cònđây là theo như lời sách nói”.

Chước Tử âm thầm hừ hắn, có quỷ mới tin.

Tiểu Bạch Xà nói: “Đúng vậy, ta vốn cho là lần này sẽ chết chắc, không ngờ lúc nàyLong Thần lại xuất hiện.Ta quấy rầy hắn một trăm ba mươi năm cũng chưatừng gặp được hắn, bây giờ gặp được, suýt nữa bị dọa ngốc. Giao nhân lợi hại như vậy mà hắn không nhăn mày lấy một cái, đã đánh đuổi được hết”.

Chước Tử cười nói: “Sau đó ngươi thuận lợi ôm đùi hắn bái sư?”

Tiểu Bạch Xà thở dài: “Không có, hắn nói không nhận đồ đệ. Ta làm sao có thể để hắn cứ thế mà đi nên ta liền đi theo phía sau”.

Chước Tửcuối cùng cũng hiểu, cho nên tổng kết lại, đây chính là con đường bái sư của Tiểu Bạch Xà ngốc nghếch, hỏi tiếp: “Vậy tại sao hắn lại bị thương, lại đến được đây?”.

Tiểu Bạch Xà gãi gãi đầu: “A… Việc này… Người của long tộc nói người kế nghiệp tương lai của Long Vương không thể mang theo một con rắn bên người, muốn némta đi. Sau đó ta liền lén lút trốn đi, nhưng lại bị Long Thần phát hiện, đuổi theo. Trốn cũng không trốn được, sau đó có một thiên địa yêu nóicho ta biết, tin tức Long Thần rời hỏi long tộc bị giao nhân biết được,Giao Vương muốn dẫn theo một ngàn giao nhân đuổi giết. Ta vừa nghe đượctin này liền hóa thành Long Thần dụ bọn chúng rời đi. Nhưng lại khôngngờ đến hắn lại xuất hiện. Sau đó chúng ta phá vòng vây bỏ chạy, chạytới đây thì phát hiện khách điếm này”.

Thư Sinh nói: “Có thể thoát ra từ trong vòng vây của một ngàn giao nhân, tuy là có bị thương, nhưng cũng không dễ dàng gì”.

Chước Tửchưa từng đánh với giao nhân, chỉ biết bọn họ nổi danh thiện chiến. Tiểu Bạch Xà kia thật sự rất dũng cảm, thế mà dám một mình chạy đi đánh lạchướng giao nhân, có điều Long Thần không trách, cũng không bỏ lại nàngta. Giọng nói bên tai vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên lớn, cánh tay lạibị nàng ta ôm lấy: “Tỷ tỷ! Không được đuổi bọn muội đi, ngày nào cũngnấu cơm giúp bọn muội, đợi vết thương của Long Thần hồi phục, muội chotỷ ba ngàn năm tu vi của muội”.

Chước Tửnghe xong đầu đuôi câu chuyện, càng thêm sợ hãi, đây là muốn nàng đắctội với giao nhân? Giao nhân tính tình rất hung bạo, chẳng may mang lạitai họa, khách điếm sẽ không còn. Nghĩ tới đây, đột nghiên hít một ngụmkhí lạnh: “Thôi xong rồi, phù chú mà Cao Nhân cho ta, vẫn còn chưa vẽlên”.

Nói xong, túm chặt tay Thư Sinh kéo ra ngoài: “Giúp ta một tay”.

”Chước Tử cô nương, tại hạ chỉ là một thư sinh trói gà không chặt”.

Giả bộ, lại còn giả bộ, Chước Tử tức giận lườm hắn: “Còn nói nữa, ta sẽ mang ngươi cho yêu quái ăn”.

Thư Sinh im bặt.

Lấy chu sa,quấy cho thật đỏ, chờ ra khỏi hậu viện, nhìn thấy Thư Sinh mang một cáithang tới, chậm chạp bò lên. Chước Tử thật muốn… đánh hắn…

Thư Sinh bòlên nóc nhà, bỗng ngửi thấy mùi biển bay đến, ngẩng đầu nhìn ra xa, bình minh đã lên đỏ sẫm một khoảng phía chân trời, khắp nơi tràn đầy lệ khí. Chăm chú lắng nghe, liền nghe thấy tiếng ồn ào của binh khí. Tập trungcảm nhận, ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn, gương mặt của Chước Tử đã gần ngày trước mắt, chăm chú nhìn về phía trời xa.

Mặc dù yêulực của Chước Tử không mạnh, nhưng lệ khí trên người giao nhân quá đậm,ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được, cả người lạnh run, luôn miệnggiục: “Vẽ nhanh lên một chút, bọn chúng sắp vào trấn rồi”. Dứt lời, nhìn thấy Thư Sinh cúi đầu bịt mũi, đẩy hắn: “Chưởng quầy, ngươi chăm chỉlên một chút!”.

“A… Từ từ đã, Chước Tử, ta muốn thương lượng với cô một chuyện”.

“Chưởng quầy, người nói đi”.

“Không cần phải tiếp tục nấu canh thập toàn đại bổ nữa đâu”.

Chước Tửbỗng hiểu ra: “Ngươi không nói thì ta cũng quên mất, đợi vẽ xong sẽ đilàm ngay. Chưởng quầy, không cần phải đặc biệt nhắc nhở vậy đâu”.

Thư Sinh rất muốn chui vào góc tường gặm lương khô…

Chước Tửnghĩ rằng vẽ xong xuôi giống như hình mẫu chắc ít nhất cũng phải mất một canh giờ, thật không ngờ Thư Sinh chỉ nhìn qua, loáng cái đã vẽ đượchơn phân nửa, khiến cho nàng lấy làm kinh ngạc. Nếu không phải cảm thấygiọng nói của Thư sinh và Cao Nhân không giống nhau, suýt nữa đã nghĩbọn họ là một người.

Ánh bìnhminh chiếu sáng mặt đất, nóc nhà vẫn như mọi ngày, không nhận ra điểm gì khác biệt. Trong mắt Chước Tử, đây chính là một bức họa cực lớn, trônggiống như thần thú nào đó, lại giống như chưa nhìn thấy bao giờ. Giọtchu sa cuối cùng rơi vào trong mắt thần thú, liền nghe thấy một tiếnggầm nhẹ, thần thú đột nhiên sống lại, bay vút vào những đám mây, ngồichồm hổm trên nóc nhà, ánh mắt sáng quắc, uy nghi tám phương.

Cảm giác an toàn bỗng nhiên bao trùm!

Thư Sinh hồn nhiên, còn chưa nhận ra, vặn vặn eo, thư giãn gân cốt: “Được rồi, vẽxong rồi. Ngày thường thích vẽ hoa hoa cỏ cỏ xem ra cũng rất hữu dụng”.

Chước Tửcuối cùng cũng nhận ra, Thư Sinh kia, mặc dù không biết hắn mua lạikhách điếm có mục đích gì, nhưng đã tình nguyện giúp đỡ, không có ác ý,đều vì muốn cùng bảo vệ khách điếm phải không? Thấy trên mặt hắn dínhchút mực đỏ, đưa tay lên lau giúp hắn, đầu ngón tay cảm thấy hơi lạnh,lại thấy ánh mắt hắn trầm xuống, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc, thật giống như người từ trong bức tranh thủy mặc bước ra, Chước Tử nhìn chăm chútới ngây ngẩn cả người. Vội rút tay về, leo xuống thang.

Nàng nhấtđịnh là bị ma ám rồi! Không hiểu sao vừa rồi, trong nháy mắt cảm thấyThư Sinh kinh vi thiên nhân (*). Lau lau mũi, ừ, không có chuyện gì, cho nên nhất định là ảo giác thôi.

(*) Kinh vi thiên nhân: vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy ai đó, giống như chỉ có thần tiên mới có thể như vậy.

Khách điếmĐồng Phúc vẫn như ngày thường, mở cửa từ rất sớm. Chước Tử lăn qua lộnlại hơn nửa đêm, cũng không ngủ được. Đến gần trưa, nấu cho Thư Sinh vàLong Thần mỗi người một phần canh thập toàn đại bổ. Bê vào phòng LongThần, nhìn bộ mặt vốn bình tĩnh của hắn lộ ra vẻ thấy chết không sờn,cùng với vẻ mặt của Thư Sinh thật là giống nhau.

Chước Tử nghĩ mãi cũng không giải thích được, súp này bồi bổ cơ thể, tại sao lại bị người ta ghét bỏ?.

Nàng rửaxong bát đĩa, từ trong phòng bếp bước ra, đã thấy Thư Sinh đang ung dung nhàn nhã tưới hoa, từng bầu từng bầu nước tưới xuống bồn hoa, tưới ramột mảnh ráng chiều.

Lũ yêu quanhiều ngày bị giày xéo đã trở nên bình tĩnh như thường, từ chỗ: “Đại gia ngươi, muội phu ngươi, đại di phu ngươi” biến thành: “A… Hắn lại tới,lại tưới nước, lại được tắm miễn phí rồi”… Chước Tử đứng trước cửa nhìnhắn tưới cây, Thư Sinh nếu như không phải là một người đơn giản, cũngkhông thể nào vô duyên vô cớ hãm hại bọn họ như vậy. Nàng lặng yên xoaxoa bụng, lúc trước mỗi lần uống trà hắn đưa, trong bụng đều cảm thấykhác lạ, tinh thần sảng khoái hơn hẳn, chẳng lẽ là có gì bí ẩn thần kỳ?

Đang nhìn đến xuất thần, nghe thấy sảnh trước có tiếng người gọi, lập tức đứng dậy đón khách.

Người đến là hai nam tử, một cao, một thấp. Mặc dù gương mặt không văn nhã, nhưng da mặt lại rất đẹp, dùng mềm mại như nước vẫn chỉ để miêu tả các cô nươnggia cũng không quá chút nào. Chước Tử tươi cười mời bọn họ ngồi, hỏi:“Hai vị khách quan muốn ở trọ hay nghỉ ngơi?”.

Hai người liếc nhau một cái: “Mang rượu ngon, đồ ăn ngon lên đây, tiền bạc không thành vấn đề”.

Chước Tử vôcùng vui mừng, nàng thích nhất là khách hàng lớn hào phóng. Xoay ngườiđang định đi xuống phòng bếp, hai người lại hỏi: “Cô nương cho hỏi, mấyngày nay có nhìn thấy một nam một nữ đi ngang qua đây? Nam nhân bịthương, nữ nhân là một tiểu cô nương?”

Chước Tửdừng một chút, lát sau cười nói: “Chúng ta mở khách điếm này, khách nhân ngang qua nhiều vô kể, thật sự cũng không chú ý lắm. Còn trọ lại kháchđiếm này, thì không hề có, hay là ta đi xung quanh hỏi giúp khách quanmột chút?”

Hai người vẫn liếc mắt nhìn nhau, gật đầu: “Được.”

Chước Tửbình tĩnh đi vào phòng bếp, trái tim sắp nhảy khỏi lồng ngực vì kinhhãi, hai kẻ kia nhìn không ra chân thân, tu vi chắc chắn hơn nàng, màngười được hỏi rõ ràng chính là Long Thần và Tiểu Bạch Xà, là giao nhânsao? Nàng nhíu mày, nhoài ở cửa sổ nhìn ra ngoài, Thư Sinh lúc này mớitưới hoa xong rời đi, nàng vẫy vẫy tay: “Tân Nương.”

Tân Nươngvẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác ngâm suối nước nóng, nghe thấy, hét lên một tiếng, lấy lại tinh thần: “Sao thế, Lão Đại?”.

Chước Tử thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi đi báo cho hai người trong phòngchữ Thiên, bảo tách ra, có kẻ tới tìm bọn họ”.

“Vâng”. Tân Nương uốn người, thò đầu vào trong cửa sổ thăm dò.

Chước Tử lúc này mớ yên tâm trở lại phòng bếp, nấu đồ ăn mang ra ngoài, đã thấy ThưSinh đứng cạnh tủ tiền gảy bàn tính, sắc mặt không thay đổi. Nhìn sangphía hai người khách lúc trước, không còn thấy một ai. Chước Tử trừngmắt: “Chưởng quầy, người mới ngồi ở đây đi đâu rồi?”.

“Lúc ta ra đây, đã không thấy ai rồi”.

Chước Tử nhìn hắn một lúc, lại nhìn hai mâm gà chặt, chân giò heo trong tay, suýt chút nữa nội thương.

Khốn kiếp! Còn dám gọi cơm bá vương, đừng để nàng gặp lại, nếu không gặp lần nào đánh lần đó!

Mới vừa bựctức nghĩ xong, hai người một béo một gầy từ cửa đi vào, vừa vào đã gọi:“Mang lên một bàn thức ăn ngon nhất”. Chước Tử chưa kịp vui mừng, nghethấy bọn họ lại hỏi: “Cho hỏi, mấy ngày nay có nhìn thấy một nam một nữđi ngang qua đây? Nam nhân bị thương, nữ nhân là một tiểu cô nương?”.

Mẹ ơi, lại tới nữa, trái tim Chước Tử không ổn rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.