Tới đại mônTiên giới ở giữa biển, Thư Sinh vốn định ôm Chước Tử mà đi, cuối cùng,sau khi quan sát địa hình trở lại, đã nhìn thấy nàng đang ì ạch kéo mộtcon rùa biển lớn tới. Rùa biển không biết phải làm sao, quẫy quẫy cáiđuôi, ngay lập tức, Chước Tử bị quăng ra xa. Hắn vội vàng đỡ lấy nàng,cố nín cười, hỏi: “Nàng bắt Ô Quy* làm gì thế?”.
*Ô Quy: Rùa đen
“Để cưỡi”,đây là lần đầu tiên Chước Tử trông thấy biển, cự kỳ hưng phấn, đang vuivẻ nhặt vỏ sò, bỗng nhìn thấy một con rùa biển đang phơi nắng, lập tứcvui mừng đi bắt nó.
Thư Sinh giật giật chân mày: “Nàng muốn cưỡi nó… tới đại môn Tiên giới?”.
“Đúng vậy”.
Thư Sinh liếc mắt nhìn rùa biển kia, khẽ nở nụ cười, thân thiện dễ gần: “Tiểu Hải Quy, lại đây”.
Rùa biển: “…”
Nó… Nó cũng có tới tận hai sợi ria mép! Đã sống tới tám vạn năm, thế mà lại bị gọi là Tiểu, Hải, Quy!
Chước Tửngồi trên lưng rùa, rất là bằng phẳng, nhìn xuống phía dưới, liền thấynó cử động bốn chân, mới đầu nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng tốc độ lại rấtnhanh. Từng đợt mùi biển đưa tới, khiến nàng nhớ tới giao nhân hung ác,cũng không phải mùi này. Chợt cảm thấy, cảnh vật biển đang lớn bỗng nhỏđi rất nhiều, hơn nữa, nhìn vào biển nước vô tận này, nước, là nước,bỗng nhiên có cảm giác như sắp chết đuối đến nơi, cực kỳ căng thẳng.
Rùa biểndừng lại, Chước Tử cũng không hề nhận thấy nơi này có gì không bìnhthường, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên trời như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-hoa-yeu/2213464/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.