Ngay tại lúc này Thân Đồ Mặc nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, cảm giác được lần đầu tiên bị mất ngủ trong đời, một chỗ khác ở địa cầu, phòng khách nhà trọ Thâm Lam, Quý Tiết tranh thủ lúc rảnh rỗi ôm Hà Nhạc Nhạc vừa hôn vừa giở trò, hận không thể lập tức đặt cô ở dưới thân yêu thương. Lúc trước bọn họ vẫn lo lắng làm sao chú ý để cô không nhớ lại tất cả mọi chuyện ở bệnh viện, khôngdám đụng vào cô, không dám muốn cô, đến hôn cô cũng phải cẩn thận nhìn sắc mặt của cô… mà ngày hôm qua khi nhìn thấy trên cổ cô có dấu hôn, hắn đột nhiên liền an lòng. Quá buồn cười đi, hắn vậy mà vì dấu vết của nam nhân khác lưu lại trên người cô mà an tâm! hắn đã hết thuốc chữa rồi, đã không cứu được nữa rồi. Nhưng mà, bĩu môi, hắn tình nguyện. “Ừ… Đau…” Hà Nhạc Nhạc đè lại bàn tay đang vuốt ve nhũ hoa của cô. Thời gian có kinh vú luôn căng đau, hơi dùng lực một chút đã căng mỏi không chịu được. “… thật có lỗi.” Giảm bớt lực trong tay lại, hắn tiếp tục ăn hoài không chán hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. “Meo meo…” một tiếng mèo kêu nũng nịu vang lên. “Tu?” Hà Nhạc Nhạc đứng dậy đi về phía Tần Chi Tu đang ôm Đậu Đỏ mỉm cười nhìn cô, “Hôm nay cũng mang Đậu Đỏ đi cùng hả? Có ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh không?” Tần Chi Tu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng lắc đầu. “không mang theo mới ảnh hưởng, hắn còn nhờ người thiết kế chỗ cho Đậu Đỏ trên sân khấu biểu diễn nữa đó, anh thấy không bao lâu nữa, địa vị của em trong lòng hắn cũng không bằng Đậu Đỏ đâu.” Quý Tiết trêu tức nói. Con ngươi trong suốt tinh khiết của Tần Chi Tu nhìn vào mắt Quý Tiết, cúi người hôn lên môi Hà Nhạc Nhạc, nhẹ nhàng triền miên, cho đến khi làm Hà Nhạc Nhạc xấu hổ đỏ mặt, tay cũng không biết để ở chỗ nào. Quý Tiết cười khẽ hừ một tiếng, rất có hứng thú đứng nhìn. Lần đầu tiên khi hắn gặp Tần Chi Tu, Tần Chi Tu đang đánh đàn ghita ngâm nga hát ở công viên, vây xung quanh có mấy vòng già trẻ lớn bé trai gái, trước người Tần Chi Tu còn có một túi tiền mặt, thỉnh thoảng có người ném tiền vào đó, đều là dáng vẻ của một nghệ sĩ đường phố. Nhưng Tần Chi Tu khi đó, trong mắt không có gì cả, mặc kệ là người xem hay là tiền, Tần Chi Tu cũng không thèm nhìn, giống như hắn chỉ hát cho bản thân nghe, hát cho không khí vô hình xung quanh mọi người nghe. Cuối cùng Tần Chi Tu cất đàn ghita, đem tất cả tiền trước mặt đem cho hai anh em ăn xin cách đó không xa. hắn ngăn cản Tần Chi Tu lại rồi đưa danh thiếp ra, hắn nghĩ chắc hắn sẽ tay không mà về, dù sao từ trên người Tần Chi Tu hắn không nhìn thấy dục vọng gì đối với danh lợi cả, nhưng mà Tần Chi Tu nhìn chằm chằm danh thiếp một hồi lâu, vậy mà lại đồng ý nói chuyện với hắn, thậm chí cuối cùng còn ký hợp đồng với hắn. hắn điều tra gia thế bối cảnh của Tần Chi Tu, hiểu rõ được lý do vì sao Tần Chi Tu lại có dáng vẻ khôngmàng đến khói lửa nhân gian như vậy, cũng hiểu được động cơ Tần Chi Tu gia nhập giới giải trí. Tên nhóc này, ngốc đến mức người ta muốn đập đầu hắn ra nhìn thử. Nhưng mà, bây giờ, tên nhóc này cuối cùng cũng có người quan tâm. Nhưng vấn đề là ── sao lại chuẩn như thế chứ? Sao lại chuẩn như thế! Cố tình lại cùng hắn yêu một cô gái? Ôm lấy Hà Nhạc Nhạc bị hôn đến mức phải ngưỡng ra sau, Quý Tiết bắt đầu đóng vai trò người đại diện, “Cậu đi trước đi, tối nay mình qua sau.” “Cậu không có bằng lái.” Tần Chi Tu lên tiếng. “Mình gọi taxi không được hả!” “A…” Hà Nhạc Nhạc cười khẽ, “Được rồi, ở chỗ này kêu taxi phải đợi lâu lắm, bọn Tiểu Chu đã đợi khá lâu rồi, mau đi đi!” Tiễn Quý Tiết và Tần Chi Tu, Hà Nhạc Nhạc nhìn đồng hồ, bưng đồ ăn lên lầu sớm một chút. Mục Duy từ khi trở về đến nay bận rộn đến khuya, đêm qua cũng không biết mấy giờ về, buổi sáng khi cô đi gọi hắn, hắn nói hôm nay nghỉ ngơi, cô liền kêu hắn ngủ thêm một lát, nhưng bữa sáng cũng phải ăn. “Buồn không, muốn anh ra ngoài đi dạo với em không?” Ôm lấy Hà Nhạc Nhạc, Mục Duy cầm máy ảnh lật xem hình ảnh cô chụp được trong khoảng thời gian này, hầu như tất cả đều là cảnh vật trong ngoài nhà trọ. “không a.” trên thực tế, cô rất thỏa mãn với tình trạng bây giờ. Nhìn khuôn mặt tươi cười của bọn họ, gọi điện thoại cho Linh Vũ, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, lồng tiếng, đọc sách, khi nào đi làm thì đến ×, những ngày như vậy, cho dù trôi qua cả đời cô cũng không chán. Đương nhiên, cô cũng không thật sự hy vọng xa vời sẽ có cả đời dài như vậy. Ai cũng không biết hạnh phúc của bản thân khi nào thì biến mất, ai cũng không biết khi nào thì đau khổ sẽ từ trên trời giáng xuống. Cho nên đối với tương lai, cô lựa chọn không chờ đợi cũng không sợ hãi, sống ngay lúc này, nắm chặt hạnh phúc từng phút từng giây, cho dù hạnh phúc này yếu ớt hoang đường như thế nào. ‘Nhạc chuông điện thoại…’ “Chị Nhạc Nhạc! đang làm gì vậy?” “Ở nhà trọ, hôm nay bọn em lại đi đâu vậy?” “nói là đi bảo tàng, em lười đi, vì thế ── hì hì hì hì…” “Em lén chuồn êm?” “Hì hì! Em muốn đi ăn! Chị Nhạc Nhạc! đi với em đi!” “…Được.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]