không biết có phải là do ban ngày ngủ nhiều quá, sau khi nửa đêm tỉnh lại, Hà Nhạc Nhạc nhắm mắt lại nhưng hồi lâu sau cũng không thể đi vào giấc ngủ, cách rèm cửa sổ nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài phòng bệnh, tiếng hát của Tần Chi Tu lại chậm rãi chảy vào tai.
Tình ca nhẹ nhàng chậm chạp động lòng người, giai điệu thoải mái sung sướng, làm đáy lòng người nghe dâng lên nước mắt, theo lỗ tai rung động đến tâm hồn, quên mất mọi ưu phiền. Tiếng hát của hắn, làm cho người ta muốn tới gần… dung nhan không tỳ vết của hắn lại làm cho người ta chỉ dám nhìn từ xa.
Bạn, người thân, nhiều từ tốt đẹp như thế, bây giờ thân phận thực sự của cô chỉ là vật phẩm tiện lợi bọn họ dùng để tiết dục. cô đã cố gắng, vẫn như cũ… không có tâm tình nào có thể đối mặt ngang hàng với bọn hắn, để có thể thật sự làm bạn với hắn.
cô chỉ bị thương ngoài da, thật ra ban ngày đã có thể xuất viện, nhưng Mục Duy và Tần Chi Tu khôngcho cô cử động. Cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc như thế này rất dễ làm người ta tham lam, nhưng cô rất rõ ràng, cô không thể.
Thế giới này không có ai đối xử tốt với mình miễn phí cả. Người ta đối với mình tốt, cô phải trả lại người ta gấp bội, đây là đạo lý làm người mà ba mẹ đã dạy cô từ nhỏ.
Nhưng mà, còn không, còn không đủ thời gian thì làm sao đây?
Còn bảy ngày, bảy ngày sau là cô có thể rời khỏi nhà trọ, cách xa thế giới thị phi của bọn họ, rời xa nơi cô còn chưa quan tâm trân trọng, rời xa hàng đêm tình ái làm cô cảm thấy bối rối thẹn thùng, rời xa một người lại một người cô không thể trêu vào cũng không có trái tim để trả giá, trở về cuộc sống bình thản im lặng của bản thân.
Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tro-cuc-pham/1532921/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.