Chương trước
Chương sau
Thực tế thì Tiêu Tử Y cũng không được tự tin cho lắm, bởi nàng biết rõ, khuyên bảo bạn học Độc Cô Huyền học, còn khó gấp nhiều so với lúc trước dụ dỗ cậu đi học ở nhà trẻ. Đây cũng không phải là dùng mấy khối bánh ngọt là có thể giải quyết được vấn đề này.

Muốn có tác động thật tốt đối với một đứa trẻ không thích học mà ngồi học, Tiêu Tử Y bỗng chốc cũng chưa nghĩ ra cách giải quyết nào cho tốt cả.

Nhưng nàng biết rõ, nàng không thể để cho La Thái Phó tiếp tục dùng chế độ trừng phạt ngang ngược kiểu thế được. Cứ tiếp tục như vậy, nhà trẻ của nàng đây còn khác gì với những học đường kia chứ?

Tiêu Tử Y nhìn nét quật cường trên khuôn mặt nhỏ của Độc Cô Huyền, đột nhiên thốt ra một câu hỏi rất ngốc, “Độc Cô à, vì sao con không học vậy? Trạm Nhi, Tiêu Nhi và tiểu Vân Tuyển ngày nào cũng đều học hết mà!”

Độc Cô Huyền nhìn nhìn các bạn học ngồi bên, nhìn ánh mắt mong đợi của chúng, nhưng lại cãi lại, “Học cái gì mà học chứ? Con khi nào không hiểu mới đi học không phải là tốt rồi sao?”

Tiêu Tử Y nghe không rõ lắm, Nam Cung Tranh bên cạnh nàng cũng vậy, tò mò hỏi xen vào, ‘Tiểu Huyền à, ý của đệ là sau này cái nào không hiểu mới dđ học, mà không muốn phu tử dạy cho đệ sao?”

Độc Cô Huyền gật đầu liên tục, cậu cũng không hề hiểu đều hỏi cả mà! Nhưng cũng không nhất thiết là phải nghe cả những điều…mà cậu không có hứng thú nghe chứ?

Tiêu Tử Y biết rõ mấu chốt của vấn đề này là ở chỗ nào rồi, bởi Độc Cô Huyền là một kiểu người thích chủ động trong học tập, nói đúng hơn là có đôi chỗ không rõ mà cậu cảm thấy hứng thú thì sẽ học, còn không thì không thích bị bắt phải tiếp nhận tri thức. Nàng còn chưa nghĩ ra thế nào mà lại để cho Độc Cô Huyền có tư duy như thế, chợt nghe thấy rõ Nam Cung TRanh gật gật đầu đồng ý với ý nghĩ này của cậu.

Ngất mất thôi. Nam Cung TRanh đang giúp hay đang gây trở ngại đây chứ?

Tiêu Tử Y véo cánh tay Nam Cung Tranh ngăn không cho nàng ta nói thêm nữa, sau đó hỏi Độc Cô Huyền cẩn thận, “Tiểu Huyền à, vậy con có hiểu con thích là đồ vật gì không, hay là không thích hiểu rõ đồ vật này?”

“Đương nhiên là rất thích rồi!” Độc Cô Huyền gật đầu cái rụp.

Tiêu Tử Y biết rõ điều cậu chỉ đó, là hy vọng có người có thể nói cho cậu biết vì sao mặt trời lại phát ra những tia nóng như thế, còn mặt trăng lại phát ra những tia lạnh như thế, chứ không phải giốn lão phu tử cứ lải nhải giảng bài..văn vẻ kia đâu.

Xem ra đã tới lúc phải thêm một môn học là sinh vật rồi. Nhưng trước mặt cậu vấn đề không thích học là cần phải giải quyết trước đã. Tiêu Tử Y cầm lấy một tờ giấy trắng, trên giấy vẽ một vòng tròn nhỏ, nói rất chân thành, “Nếu chúng ta coi chiếc vòng tròn nhỏ này như chiếc đầu của Độc Cô Huyền con biết rõ trong đầu có cái gì, còn trên mặt trắng của tờ giấy khác là những thứ con không biết nhá”

Hình tượng ví von đó lại thu hút bọn trẻ cùng xúm voà xem, Độc Cô Huyền ngây người mãi rồi mới thốt ra một câu, “Hoá ra còn nhiều thứ con cũng không biết vậy ư?”

Tiêu Tử Y thấy hiệu quả không tệ, nhếch mép cười bảo, ‘Chỉ là giả thiết thực tế những thứ mà con không biết nếu so với tờ giấy trắng này còn lớn gấp nhiều lắm”

Độc Cô Huyền phồng mồm nhìn chăm chú, không phục mà reo lên, “Vậy công chúa người biết được bao nhiêu hả?”

“Ta à, đại để là nhiều như vầy nè” Tiêu Tử Y lại vẽ trên giấy một vòng tròn lớn bao quanh vòng tròn nhỏ nữa, đại để là lớn gấp bốn năm lần vòng tròn nhỏ.

Độc Cô Huyền dùng đầu ngón tay so sánh rồi lại so sánh, lập tức rất tự tin bảo, ‘Hoá ra công chúa lại chỉ hiểu được nhiều như vậy thôi á? He he, con muốn vượt qua người!”

Tiêu Tử Y không ngờ tới nàng chỉ vẽ hai vòng tròn mà đã thay đổi được thái độ học tập của Độc Cô Huyền, nàng cười cười xoa xoa đầu Độc Cô Huyền, cười trừ bảo, “Đúng vậy nha, vậy thì mỗi ngày chịu khó nghe La Thái Phó giảng bài, làm bài tập nha!”

Thế nhưng Nam Cung Tiêu lại chẳng dễ bị gạt như Đôc Cô Huyền, nghiên chiếc đầu nhỏ nghĩ ngợi, hỏi thánh thót, “Công chúa à, ngày nào con cũng nhìn người đều thấy đọc sách cả mà! Chả lẽ người biết nhiều như vậy vẫn chưa đủ hay sao/”

Tiêu Tử Y thấy Tiêu TRạm bọn trẻ đều dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng thì cười chỉ chỉ về phía hai vòng tròn nói, “Các con xem đi, trong vòng tròn là ta vẽ những thứ mà mình biết, còn ngoaà vòng tròn là những thứ mà ta vẫn không biết. Vậy nên tiểu Huyền đều mơ tưởng muốn hiểu rõ những thứ nó không biết, mà ta đây vòng tròn còn lớn hơn nó nhiều, hơn nữa chu vi vòng tròn mà càng lớn thì càng biểu hiện là biết thêm nhiều thứ nữa…. NHững thứ không biết, dĩ nhiên ta còn muốn hiểu rõ hơn nữa ha! Đó cũng chính là ý “Học nữa, học mãi” đó”

Mấy nhóc đứa hiểu đứa không, nhưng La Thái Phó đứng cạnh nghe lại tràn đầy cảm xúc. Học, học nữa, học mãi. Thì ra biển học là vô bờ, thì ra học mãi mãi. NHưng đã bao lâu rồi ông chưa đọc sách rồi đây?

Đã bao lâu rồi, cả ngày ông đều bôn ba bên ngoài, ngày nào cũng dạy đệ tử phải học thuộc lòng rất văn vẻ, hơn nữa còn tự cuốn mình vào vũng bùn tranh giành nữa.

La thái Phó nhìn bọn trẻ và Tiêu Tử Y cười ôn nhu, mơ hồ nhớ tới nhiều năm trước đây, người con gái có dung mạo giống như nàng ấy đã từng cùng ông nói qua thế này. Tiếc là năm đó ông cũng không cho là đúng. Hoá ra, ông trời là muốn ông hiểu được đạo lý này sao?

Tiêu Tử Y không để ý đến biểu hiện của La Thái Phó, tiếp tục dùng hình ảnh sinh động cùng ngôn từ dễ hiểu vừa cười vừa nói, “Sau này mọi người học phải nhất định động não đó nha! Làm quan nếu không bảo vệ dân chúng chỉ biết hưởng bổng lộc của quốc gia, vậy thì chỉ là một kẻ cắp mặc quan phục thôi, chỉ biết nghiên cứu học vấn mà không chưa thể nghiệm thực tế, giống như một hoà thượng không hiểu phật lý mà cứ dđ giảng kinh đó. Đọc sách mà không đi nghiên cứu tư tưởng tinh tuý của thánh hiền, tối đa chỉ là một kẻ chỉ biết viết chữ tượng hình mà thôi ha!”

La Viễn Sơn vốn là một học giả nổi tiếng, chỉ vì tư tưởng cậy mình tài cao hiểu rộng khinh người. Bỗng tại đây ngay lúc này đã nghĩ thông suốt tất cả. Thủa nhỏ khổ đọc sách thành hiền nhanh như chớp xẹt, La Viễn Sơn cuối cùng cũng hiểu ra.

Người Học võ phải chú ý thấu hiểu, rất nhiều người đã trùng hợp mà đả thông hai mạch Nhâm đốc. Học giả cũng như vậy. Tiêu Tử Y không biết trong lúc vô tình nàng đã để cho La Viễn Sơn thấu hiểu lớn. Nàng nói xong câu cuối cùng, mới phát giác có thể gây cho La Thái Phó không vui.

Nhưng mà La Thái phó đã vượt ngoài dự kiến của nàng bật cười to, vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, thu dọn xong đồ đạc của mình, phất tay áo nói, “Da tạ công chúa hôm nay dạy bảo, ngày mai bọn trẻ không cần đi học nữa. Đợi đến khi nào khai giảng lão thần sẽ lại đến dạy”

“La Thái Phó?” Tiêu Tử Y còn tưởng La Thái Phó bị nàng làm cho tức giận nên bỏ dạy, vội vàng đứng lên đuổi theo.

“Công chúa xin dừng bước. Lão thần phát giác ra chính mình đã lãng phí rất nhiều thời gian, cần “Học nữa, học mãi” đi thôi” La Thái Phó không quay đầu lại mà lại càng chạy càng nhanh, âm thanh hoà trong không khí chậm rãi vang lên từ hành lang truyền tới.

Tiêu Tử Y nhún nhún vai, không sao, chỉ cần không đi cáo trạng với hoàng đế là được mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.