Trầm Ngọc Hàn không chút hoang mang kéo Tiêu Tử Y sang một bên lui lại một bước, vừa đúng tránh được mũi tên có ý đồ lao đến.
“Phập!” Mũi tên nhọn đâm sâu vào tường gạch sau lưng họ ngập lút cán, đuôi tên gắn lông chim vẫn còn rung rinh không ngừng. Sức mạnh kinh khủng, tưởng tượng nếu cắm lên thân người thì tất nhiên là lấy tính mạng người ta rồi.
Mặc dù Tiêu Tử y biết bản thân mình không gặp nguy hiểm nữa nhưng chỉ cần nhìn mũi tên kia cách mặt nàng chừng vài centimet thôi trong lòng nàng bỗng lạnh run cả người.
“Độc Cô Diệp! Ngươi thật to gan lớn mật thật! Chẳng may làm công chúa bị thương thì làm sao hả?’ Trầm Ngọc Hàn cứ như là sợ Tiêu Tử Y bị thương thấy rất bất công dùng từ ngữ nghiêm túc mà trách Độc Cô Diệp.
Độc Cô Diệp cau chặt mày lại, cúi đầu móc ra tấm da hươu quý lau tay, lau cây cung, nói thản nhiên, “Vừa rồi mũi tên kia mà lao thẳng về phía ngươi thôi, chẳng có liên quan tý gì đến công chúa cả. Là ngươi cố ý kéo công chúa hướng về phía kia để tránh thôi”
Trầm Ngọc Hàn thấy ánh mắt hoài nghi của Tiêu Tử Y quét qua, vội vàng ho khẽ nói lảng đi, “Khụ, nếu Diệp thiếu gia nhất thời trượt tay, vậy điều đó hạ quan cũng không nên truy cứu rồi”
Tiêu Tử y đã bắt đầu hiểu vì sao trước đây Trầm Ngọc Hàn bị nàng chỉnh cho chết rồi, điều này không dễ gì buông tha chuyện chiếm được món hời, tính tình đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156874/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.