Trầm Ngọc Hàn không chút hoang mang kéo Tiêu Tử Y sang một bên lui lại một bước, vừa đúng tránh được mũi tên có ý đồ lao đến.
“Phập!” Mũi tên nhọn đâm sâu vào tường gạch sau lưng họ ngập lút cán, đuôi tên gắn lông chim vẫn còn rung rinh không ngừng. Sức mạnh kinh khủng, tưởng tượng nếu cắm lên thân người thì tất nhiên là lấy tính mạng người ta rồi.
Mặc dù Tiêu Tử y biết bản thân mình không gặp nguy hiểm nữa nhưng chỉ cần nhìn mũi tên kia cách mặt nàng chừng vài centimet thôi trong lòng nàng bỗng lạnh run cả người.
“Độc Cô Diệp! Ngươi thật to gan lớn mật thật! Chẳng may làm công chúa bị thương thì làm sao hả?’ Trầm Ngọc Hàn cứ như là sợ Tiêu Tử Y bị thương thấy rất bất công dùng từ ngữ nghiêm túc mà trách Độc Cô Diệp.
Độc Cô Diệp cau chặt mày lại, cúi đầu móc ra tấm da hươu quý lau tay, lau cây cung, nói thản nhiên, “Vừa rồi mũi tên kia mà lao thẳng về phía ngươi thôi, chẳng có liên quan tý gì đến công chúa cả. Là ngươi cố ý kéo công chúa hướng về phía kia để tránh thôi”
Trầm Ngọc Hàn thấy ánh mắt hoài nghi của Tiêu Tử Y quét qua, vội vàng ho khẽ nói lảng đi, “Khụ, nếu Diệp thiếu gia nhất thời trượt tay, vậy điều đó hạ quan cũng không nên truy cứu rồi”
Tiêu Tử y đã bắt đầu hiểu vì sao trước đây Trầm Ngọc Hàn bị nàng chỉnh cho chết rồi, điều này không dễ gì buông tha chuyện chiếm được món hời, tính tình đó thật làm người ta ngứa hết cả mắt. Có thể nói, loại tính cách ấy nếu để cho hắn làm thương nhân, chắc chắn sẽ là kẻ keo kiệt tới mức cực điểm chẳng còn gì để nói nữa.
“Công chúa, còn có chuyện gì thế?” Lúc này Độc Cô Diệp để câycung lên bệ binh khí, chậm rãi bước tới. Gương mặt cương nghị của hắn chẳng có nét tươi cười nào. Rõ ràng là hắn không thích lúc đang luyện bắn tên mà có người quấy rầy rồi. “Thật xin lỗi, vì cuộc thi võ đã càng ngày càng gần rồi, ta sẽ cố gắng hết sức mình, đành xin nghỉ dạy ở cung Trường Nhạc một thời gian. Chỉ có điều nếu sau này thi võ rồi chắc cũng chẳng có thời gian mà đi nữa”
Tiêu Tử Y lắc đầu nói giận dữ, “Đây cũng là một nguyên nhân mà ta tới nơi này. Nếu thời gian không có cũng chẳng cần miễn cưỡng, nhưng sau khi thi võ xong vì cái gì mà bảo không có thời gian chứ?”
Trầm Ngọc Hàn cười khúc khích, đấm đấm ngực cười nhạo bảo, “Công chúa à, người ta Diệp thiếu gia ý nói là sau khi thi võ rồi chắc anh ta sẽ đậu Võ Trạng Nguyên, cũng không rảnh tới cung của người để chơi đùa với những đứa trẻ kia rồi đó mà”
Độc Cô Diệp càng cau mày chặt hơn, nói hắn có khí thế đại phiệt cũng được mà nói hắn coi ai chẳng ra gì cũng chẳng sao, hắn coi thường những loại bình dân chẳng có giáo dục này lắm. Nhất là gia tộc họ Thẩm toàn mùi vị con buôn như thế. Đương nhiên năm đó Vân Phi của Thẩm Mộ Vân là ngoại lệ, lúc hắn còn nhỏ cũng đã từng gặp qua mấy lần. Khách quan mà nói, người Thẩm gia mặt khác càng làm hắn chán ghét đến không thể chịu nổi. Độc Cô Diệp thất thần, khoé môi giật giật nói lạnh lùng, “Thật không biết ba năm trước đây Dục biểu ca sao lại thua trong tay ngươi chứ?”
TRầm Ngọc Hàn cười lạnh càng thêm thoải mái, lộ ra hàm răng trắng muốt cười bảo, “Có lẽ là do Thẩm gia nhà chúng ta ném bạc ra thôi mà! Diệp thiếu gia năm nay cũng phải cẩn thận đó nha! Nghe nói năm nay Thẩm gia nhà chúng ta có năm huynh đệ đều có tư cách tham gia. Diệp thiếu gia muốn tận lực để đại diện cho gia tộc Độc Cô phải có tư cách à nha! đừng có kiểu chẳng bước chân ra khỏi cửa thế nhá!”
“Hừ!” Độc Cô Diệp chẳng muốn cùng tranh cãi với Trầm Ngọc Hàn, nhưng trong lòng không khỏi cũng để ý tới những lới hắn nói. Hắn không quen nhìn quy củ, nhưng cũng phải thừa nhận rằng nhà họ Thẩm chính xác là đối thủ tương xứng.
Năm đó thi võ hắn đứng quan sát bên ngoài, dĩ nhiên biết rõ người này võ công hay tâm trí đều hoàn toàn xứng đáng là Võ Trạng Nguyên. Chỉ là hắn một mực không hiểu vì sao mà hắn ta lại cam tâm tình nguyện vào cung là thống lĩnh thị vệ, hiện giờ lại còn lưu lạc làm bảo tiêu cho một con bé vắt mũi chưa sạch nữa. Ở trong mắt hắn, Võ Trạng nguyên dĩ nhiên là tướng ra trận giết giặc bảo vệ biên cương rồi.
Tiêu Tử Y nhíu mày, hai người họ cứ mỗi người một miếng đấu nhau nàng xem thì có khác gì bọn trẻ con ở trong nhà trẻ đâu nhỉ? Lại còn nhao nhao ầm ĩ suốt cả buổi trưa vẫn không dừng nữa chứ? Nàng vội xen vào nói ý đồ đơn giản ngày hôm nay với Độc Cô Diệp.
Độc Cô Diệp thoáng ngạc nhiên chút hỏi lại, “Người nói là hai ngày nay Độc Cô Huyền đều không đi học ở cung Trường Nhạc á?’
“Anh không biết sao?” Tiêu Tử Y kinh ngạc nói.
“Trong ngôi nhà lớn như vầy, có phải chuyện gì ta cũng biết cả đâu” Giọng điệu Độc Cô Diệp nghe qua sao thấy có vẻ rất bất mãn, “Công chúa chờ một lát, ta đi hỏi đã”
Nhìn Độc Cô Diệp tự mình đi tìm gia đinh hỏi thăm, Trầm Ngọc Hàn thì thầm bên tai Tiêu Tử Y nói nhẩn nha, “Ôi ôi, đại nhân dự khuyết Võ Trạng Nguyên của chúng ta xem ra đối với ta oán hận sâu quá nha! Nhưng cũng có thể hiểu được là tại Độc Cô Phiệt cả. Ngoại trừ tôn người, căn bản cũng chưa thấy xuất đầu lộ diện. Nhưng thấy Độc Cô Diệp cũng phải coi trọng người đó, tiếc là không phải con trai trưởng, đại tướng quân Độc Cô từ sau khi kết hôn cũng chưa từng tách ra.
“Hình như anh có vẻ rất vui ấy” Tiêu Tử Y hé mắt nhìn TRầm Ngọc Hàn cười quỷ dị.
“Đương nhiên là vui vẻ rồi! So với gia tộc Độc Cô, ta vô cùng may mắn là chính mình sinh ở gia tộc họ Thẩm đó. Tuy nhiên canh tranh cũng vô cùng lợi hại ghê, song dù sao khi xuất hiện vẫn còn có hi vọng hơn. Chẳng giống Độc Cô Phiệt, vô duyên vô cớ muốn mọi người phải cúi đầu vì mình, đây chẳng phải là không phục lắm sao?” Trầm Ngọc Hàn thản nhiên cười nói.
Tiêu Tử Y chỉ cần nhìn kiến trúc thì đã thấy áp lực lớn từ Độc Cô Phiệt nên lâm vào trầm tư. Hoàng Hậu Độc Cô để lại tổ huấn nhất định là bà ấy có thâm ý. Chẳng cần nghĩ cũng biết đại gia tộc thế gia này nhất định là có người kiệt xuất, nhưng nếu trong các triều đại mà đều là đệ tử của Độc Cô Phiệt cả thì cứ coi như Hoàng Thượng không để ý đi nữa thì cũng thấy Độc Cô Phiệt một tay che trời rồi. Cũng sẽ có người nhẩy ra vạch tội Độc Cô Phiệt không có quyền lực trong tay. Hơn nữa gia tộc lớn hơn khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số người có tâm tư khác thường. Như vậy nếu muốn bảo vệ cả đại gia tộc thì vô cùng khó khăn rồi. Vì thế mới cam đoan quyền lợi gia tộc cho một số ít người nắm trong tay.
Song Độc Cô Phiệt lại không hề giống Thẩm gia chuẩn bị đường ra cho đám đệ tử, ở đây ngoài cháu là đệ tử của ông ta thì cũng không có tiền đồ gì rồi.
Hết lần này đến lần khác tính tình của Độc Cô Diệp vẫn cao ngạo như thế, lại để cho hắn làm một thiếu gia ăn chơi suốt ngày chẳng phải là lấy ạng của hắn đó sao? Nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y lại hy vọng lần này hắn thi võ mà đoạt được giải nhất.
Đang nghĩ ngợi thì gia đinh Độc Cô Diệp sai đi đã quay về, Độc Cô Diệp nghe qua hắn báo cáo xong, đi tới nói lạnh nhạt, “Công chúa, hai ngày nay đúng là Độc Cô Huyền đang ở nhà, đã sơm tiếp nhận sự giáo dục của phiệt chủ rồi ạ”
“Giáo dục của phiệt chủ sao?” Tiêu Tử Y nghe không hiểu, cái này cà cái gì vậy nè?
“Giống như con cháu hoàng tộc hoặc các thế gia đại tộc của chúng ta, lúc đệ tử lên sáu sẽ được vào Quốc Tử Giám học. Song con trưởng là Độc Cô Phiệt lại không đi học ở Quốc Tử Giám mà được các trưởng lão của gia tộc giáo dục” Độc Cô Diệp nhếch miệng khẽ thở dài, “Đừng có nhìn đại ca ta cứ vậy mà bỏ mặc để Độc Cô Huyền chơi đùa nhé, đều đồng tình nhốt nó tại Độc Cô Phiệt rất nhiều năm đó, trước đó chỉ để cho hắn chơi đủ chút thôi”
Tiêu Tử Y im lặng, phản ứng đều tiên là tên nhóc Độc Cô Huyền này có thể nhịn được sao? Rõ ràng là bắt nó vào dạy dỗ tinh anh giáo dục mà? Hồ đồ quá ha! Hiện giờ tên nhóc đó đến viết tên mình vẫn còn sai nữa kìa…..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]