Rượu quá ba tuần, Hoàng Đế liền bãi giá trở về cung Vị Ương. Lúc Hoàng Đế rời đi, một vài vị Vương gia triều thần cũng đứng lên cáo lui, còn lại káh nhiều đều là những người trẻ tuổi. Một bộ phận khách mời dời bước đến phòng trước để tham gia kiểu tiệc đứng như tiệc cốc tai vậy, một nhón khác thì đi ra tiền sảnh để dự chơi cờ nhảy, chỉ còn một số ít ở lại trong bữa tiệc ngồi nói chuyện.
Tiêu Tử Y tiễn Hoàng Đế đi rồi, vừa mới nói chuyện ở tiền sảnh với vài vị tiểu thư nhà quan mấy câu, vừa quay đầu lại đã thấy Nam Cung Tranh đang mỉm cười đợi nàng.
“Cha mẹ ta vốn định trước khi rời đi muốn gặp công chúa, nhưng ta có nói có gặp hay không thì cũng vậy, rồi bảo họ về trước rồi” Nam Cung Tranh đưa một ly đồ uống cho Tiêu Tử Y cười nói.
“Ôi, đã đi về rồi ư?” Tiêu Tử Y hơi tiếc nuối nói, hạ thấm giọng xuống dò hỏi, “Thế nhị ca cô đâu?”
“Huynh ấy cũng chưa có trở lại à. Không rõ đang rong chơi ở đâu nữa” Nam Cung Tranh nói hậm hực, “Món điểm tâm của huynh ấy được khen nhiều nhất, cơ bản cũng chẳng còn sót gì. Ta còn định bảo huynh ấy làm thêm cho ta ăn nữa chứ!” Ngoài món xuân chi hoa đào và hạ chi trong vắt ra, quả thực món thu chi và đông chi băng tuyết cũng ăn rất là ngon. Món thu chi được làm thành bánh hình tam giác, bên trong là nhân ngọt, bên ngoài là đậu đỏ và mật hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156810/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.