Chương trước
Chương sau
Nam Cung Sanh cố nén cười, cũng bắt chước nàng đáp khe khẽ, “Đại ý chính là, cãi nhau kịch liệt ầm ĩ có thể làm hại đến tính mạng con người, do dự trêu chọc cũng có thể làm hại đến thân thể người. Cho dù không thế, cũng có thể làm rách quần áo mà cũng không nổi bật gì. Đây là Khổng Tử hỏi một đứa bé, đứa bé đó đã trả lời như vậy đấy”

Tiêu Tử Y bất đắc dĩ lắc đầu, nơi đó có một đứa bé không thích chơi đùa, Đàm Tinh Duyệt này cũng không khỏi tách biệt quá đi. Nhưng mà không thích cùng người khác chơi thì cũng không phải thể hiện là hư. Đoán chừng cậu chẳng qua là thấy nhóm Độc Cô Huyền chơi trò đánh giặc cũng chẳng có gì hay cả mà thôi.

Suy nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y trở lại chiếc bàn tròn, cầm tờ giấy trắng bắt đầu gấp.

Nam Cung Sanh đứng tại chỗ, tầm mắt không rời khỏi nàng, chẳng mất nhiều thời gian, bất ngờ hắn thấy trong tay nàng xuất hiện cánh gì đó. Tiếp theo từ tay thon của nàng lại vung lên, giống như có con bồ câu trắng vậy bay vút ra cửa sổ, đáp xuống dưới sân tạo thành một đường parabon duyên dáng, mãi sau mới dừng lại.

“Này…Đây là cái gì thế?” Nam Cung Sanh biết Tiêu Tử Y vốn rất khéo tay, sẽ tạo ra một ít vật gì đó kỳ lạ, nhưng không ngờ tờ giấy này lại được tạo ra như có phép thuật vậy, làm sao mà bay từ trên không lâu như vậy được chứ?

Tiêu Tử Y thấy điều này thì khẳng định chắc chắn Nam Cung Sanh không phải là người xuyên không rồi, nếu không sao cả việc thịnh hành bay bay gì đó cũng không biết chứ? Nàng quay đầu lại cười một tiếng nói, “Đây là máy bay giấy”

Có lẽ nàng cười quá mức cổ quái, tươi sáng, cũng có lẽ là do ánh mặt trời soi rọi lúm đồng tiền trên má nàng quá mức chói mắt, đáy mắt Nam Cung Sanh bất chợt hiện lên tia kinh diễm, đã lâu mà chẳng lấy lại được tinh thần.

Tuy Tiêu Tử Y nhìn không thấy ánh mắt của hắn, nhưng cho dù có nhìn thấu qua bộ râu dài xồm kia của hắn chăng nữa thì cũng cảm thụ được tầm mắt nóng rực của hắn, làm cho nàng nhịn không nổi cứ tưởng tượng ra cảnh giật bộ râu xồm kia của hắn để nhìn bộ mặt cực đẹp trai kia xem.

Vẫn là một câu thán phục phá vỡ cảnh hai người nhìn nhau, chỉ nghe tiếng Độc Cô Huyền kêu lên kinh hãi, “Hoá ra gọi là giấy bay gà à! Nhưng mà bộ dạng này chẳng giống gà chút nào mà!”

Tiêu Tử Y vội cuống lên nhìn lảng đi. Lúc này mới phát hiện ra bọn trẻ cũng đã bỏ trò đang chơi để túm lại nhìn chằm chằm vào máy bay giấy. Kể cả Đàm Tinh Duyệt vốn đang đọc sách trong phòng cũng tò mò đẩy cửa lớp học ra sân thể dục nhìn.

“Giấy bay gà ư?” Nam Cung Sanh cũng nhịn không được thốt lên hỏi nhỏ Tiêu Tử Y. Đồ vật hình tam giác này thấy thế nào cũng không giống gà mà!

“À, là máy móc biết bay” Tiêu Tử Y hơi đổ mồ hôi, miễn cưỡng giải thích. Nàng thấy vẻ mặt Nam Cung Sanh vẫn trầm ngâm, đơn giản là đi tới trước chiếc bàn, nhặt một tờ giấy nữa lên gấp cho hắn xem, ý đồ dẫn dắt sự chú ý của hắn.

Đợi dạy mấy lượt xong cho Nam Cung Sanh, Tiêu Tử Y lại nhìn lại ra ngoài cửa sổ, Đàm Tinh Duyệt và bọn trẻ con đã chơi cùng nhau rồi. Bởi để giúp đứa bé này, nên vừa rồi mới chỉ có mình cậu bé là nhìn thấy rõ nàng gấp chiếc “giấy bay gà” này như thế nào, vì thế cũng để cho máy bay giấy cất cánh được cũng không có người thứ hai biết.

Còn Độc Cô Huyền và Nam Cung Tiêu sau khi học xong cách chơi lại do rốt cục tiếp theo tới lượt ai ra tay chơi mà ra tay quá nặng cuối cùng chiếc máy bay giấy đã bị Abe ngoạm một ngụm tan. Cuối cùng Diệp Tầm xông vào lấy ra được, chiếc máy bay giấy đã bị nước bọt Abe làm cho nát cả.

“Ôi! Máy bay giấy của chúng ta kìa!” Hai em nhà họ Tô cùng đồng loạt chép miệng tiếc rẻ, nước mắt bỗng chốc như vỡ đê, bất ngờ có hai chiếc máy bay giấy đã đáp tới trước mặt các bé.

Tiêu TRạm và Lí Vân Tuyển cùng cười nhìn nhau. Bọn họ thật ra cũng đã sớm nghĩ đến cùng chơi cướp đoạt với họ còn có hai kẻ khó chơi kia. Chẳng bằng trực tiếp đi xin Tiêu Tử Y học làm cho một cái còn tốt hơn. Hơn nữa tâm tư hai bé đều rất cẩn thận, cứ nhìn vậy rồi lập tức cũng học xong cách gấp máy bay giấy ra sao.

Tiêu Tử Y cười khanh khách ngồi ở chiếc bàn tròn trong lớp học, nhìn bọn trẻ con đang ở sân tập chơi gấp máy bay của chính mình, đổi cách xem ai gấp máy bay giấy bay nhanh hơn, xa hơn, lâu hơn.

Dưới ánh mặt trời đã tràn ngập giọng vui cười vô tư, tựa như chưa từng bao giờ có một Đàm Tinh Duyệt lạnh băng, cậu đang vui vẻ vung từng chiếc máy bay lên bầu trời bay lượn.

Còn người ngồi đối diện với nàng thì đang không ngừng ngồi cúi đầu nghiên cứu máy bay giấy, trong không khí tràn ngập cảnh bình an, làm nàng nhịn không được bất chợt cười tủm tỉm. Có thể nhìn thấy cảnh bọn trẻ từ từ lớn lên, cũng có một người lẳng lặng ngồi yên bên cạnh nàng thì có lẽ đây chính là hạnh phúc rồi.

Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, lại quay đầu nhìn Nam Cung Sanh, chỉ thấy đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ của hắn, thì ra con bướm giấy đơn giản của nàng đã được hắn lần nữa cho thêm một số chi tiết lại càng trở nên phức tạp hơn. Người đàn ông này, tuy mỗi lần nàng nhìn thấy hắn đều phát ra từng chút ưu điểm, nhưng cũng bởi khả năng hắn và nàng có thân phận khác nhau mà thành. Nàng có cảm giác như không nhìn thấu tâm tư của hắn, tựa như giống hiện giờ nàng nhìn không rõ bộ mặt của hắn vậy.

“Có lẽ có thể bay lên được rồi…” Nam Cung Sanh để tư thế chuẩn bị bay thử trong tay, sau đó quay đầu lại cười hỏi Tiêu Tử Y, “Máy bay này xem ra không phải công chúa tự mình nghĩ ra ha, hẳn là đã nhìn thấy ông lão bươm bướm trong núi rồi ha?”

Tiêu Tử Y biết là hắn giễu cợt mình, hừ khẽ bảo, “Lần này là một vị bà nội, thêm nữa, cái này, đầu máy bay quá nặng nhất định là bay không được xa”

Nam Cung Sanh cúi đầu trầm ngâm một lát, không chịu thua cuộc muốn làm thử, quả nhiên giống như lời Tiêu Tử Y nói, bay không xa đã chúc đầu xuống rồi.

“Máy bay giấy này rốt cục có thể bay được bao xa đây? Nếu như có cơn gió to nó có thể giống như gió bay vút lên trên bầu trời, chẳng phải là đắc ý lắm sao?” Nam Cung Sanh đứng dậy tới nhặt chiếc máy bay giấy trên mặt đất lên, thưởng thức trong tay.

“Cũng không được xa, không được lâu cho lắm đâu” Tiêu Tử Y một tay chống cằm ngửa đầu lên nhìn hắn nói. Máy bay giấy vốn là mô hình tàu lượn đầu tiên, nhưng mà nàng cũng hết cách rồi, nếu không cũng chẳng giải thích được tàu lượn là cái gì nữa.

Nam Cung Sanh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm bao la bên ngoài, vừa lúc có một con chim én bay xẹt qua, làm hắn bỗng chốc đứng sững sờ nhìn mãi. Con người bất luận thế nào cũng đều không ngừng tìm hiểu bầu trời trên kia, có thể đơn giản tự tay chế tạo được tàu lượn gì đó, cho dù chỉ là trong nháy mắt thôi cũng đã làm cho hắn lâm vào thất thần.

Tiêu Tử Y vỗ vỗ tay cười khẽ bảo, ”Thiếu gia Nam Cung à, nếu anh biết Lan lão bản của Lan vị phường, thì phiền nói với hắn một câu, chiếc máy bay giấy này còn có thể dùng các loại giấy màu tạo thành, cũng có thể viết lên trên đó tâm nguyện chúc phúc….có thể cất cánh bay cao, có lẽ tâm nguyện biết đâu sẽ đạt được thôi!”

Tuy nói loại máy bay giấy này thực dễ có thể dạy cho người gấp thế nào, nhưng nếu thông qua Lan vị phường mà đến được tay một số quý công tử hay tiểu thư kia chút mà nói thì có lẽ sẽ trở thành thương hiệu…chắc chắn sẽ được lưu truyền một thời.

Nam Cung Sanh quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt Tiêu Tử Y, mãi sau mới đáp, “Chút chuyện này rất tốt”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.