TRầm Ngọc Hàn thực sự rất buồn bực, hắn tưởng rằng thừa dịp tiểu ma nữ tiểu muội mất đi trí nhớ thì hắn sẽ có cơ hội “báo đáp” lai nàng một chút mà trước đây nàng chỉnh hắn ác nhất. Ai ngờ chẳng giống suy nghĩ của hắn chút nào, vị tiểu công chúa này vẫn tà ác giống y như lúc đầu, vẫn làm cho hắn chỉ muốn trốn mà trốn không thoát. Thậm chí hôm nay còn phải bảo hộ nàng đến nhà nữa, thật là bị tra tấn ha…
“Biểu ca, bao lâu nữa mới đến đây? Đi đã lâu lắm rồi đó” Đang nghĩ ngợi thì tiểu muội tà ác của hắn đã đẩy rèm xe ngựa ra, dùng biểu hiện vô tội oán trách.
“SẮp đến rồi” TRầm Ngọc Hàn ngồi trên lưng ngựa đáp lấy lệ.
“Nửa canh giờ trước huynh vẫn trả lời ta như vậy. Rốt cục là còn xa lắm không đây ha?” Tiêu Tử Y bất mãn trừng mắt liếc.
“Kỳ thật thì đến rồi, chẳng qua còn phải đi đến cửa lớn một lát nãư” TRầm Ngọc Hàn hậm hực vụt roi ngựa vọt lên tiện tay chỉ bừa.
Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lên phía trước, chẳng phát hiện ra toà nhà ở chỗ nào cả, nhưng mà như vậy lại vừa thấy đúng lúc ở ngã tư đường có hàng lạot cửa hàng liền nhau san sát, trên đó hiện rõ chiêu bài có chữ Thẩm gia. Chẳng hạn như hiệu cầm đồ Thẩm gia, cửa hàng ngọc Thẩm gia, thư viện Thẩm gia…
“Cảnh này…đều phải cả ư?” Tiêu Tử Y ngẩn người, kìm không nổi mở miệng hỏi.
“Đúng vậy đó, những cửa hàng này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156751/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.