Ôi, cuối cùng đã nói chuyện rồi! Vì vừa rồi Tiêu Tử Y suýt nữa quên mất anh bạn nhỏ này trong lòng mà cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng quả thật Đàm Tinh Duyệt đứng đó trông quá yếu ớt, rất dễ bị người ta bỏ qua.
“Ha ha, Tinh Duyệt em đang nghĩ như thế hả? Chẳng trách tối nào em cũng ngồi ngắm sao. Nhưng mà nghĩ vậy cũng khá giống với ý này. Dù sao ngắm sao đêm chúng ta cũng nên học theo” Đàm Nguyệt Li có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn để ý tới vấn đề của Tinh Duyệt.
Đàm Tinh Duyệt từ từ ngẩng đầu lên, lúc này Tiêu Tử Y mới nhìn rõ khuôn mặt của cậu bé thu hút này.
Là đứa bé có nước da rất trắng, cũng không phải là loại trắng nõn của Diệp Tầm, mà là loại nước da trắng không bình thường, nhìn tái nhợt. Vừa nhìn là thấy rất ít ra ngoài, ít nhìn thấy ánh mặt trời. Loại màu da trắng nhợt này càng tôn thêm vẻ suy nhược của cậu. Trước ngực cậu lủng lẳng đeo một chiếc ngọc bội, vốn làm tôn lên nước da trắng nõn. Nếu không phải Tiêu Tử Y biết rõ cậu là tiểu thiếu gia nhà họ Đàm thì còn nghĩ cậu là đứa bé con nhà nghèo bị suy dinh dưỡng nào đó chứ!
Ánh mắt cậu bé trông rất giống Đàm Nguyệt Li, là đôi mắt hẹp dài hoa đào, tiếc là không có thần vận giống Đàm Nguyệt Li, nhìn cũng chẳng thấy xinh đẹp chút nào, mà ngược lại còn có chút trầm lặng.
Đang lúc Tiêu Tử Y ngắm kỹ Đàm Tinh Duyệt thì vừa lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156732/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.