Quả nhiên, nàng đoán tám phần là bởi vì tìm Diệp Tầm mà.
Tiêu Tử Y hít một hơi dài, xoay đầu lại nhìn Tiêu Sách đứng khoanh tay, nở nụ cười tươi hỏi: “Muốn hỏi điều gì? Cậu biết nói tiếng Đột Quyết sao?”
“Tiếng Đột Quyết à?’ Tiêu Sách sững sờ, khó hiểu nhìn Tiêu Tử Y sao tự dưng lại thốt lên những lời này.
“Đúng vậy mà, cậu không biết tiếng Đột Quyết, làm thế nào hỏi Diệp Tầm chứ?” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại, “Hán ngữ của đứa bé đó rất kém mà”
“Ôi?” Tiêu Sách bất chợt không tính tới tình huống này, cậu biết tìm đâu ra ngừơi biết nói tiếng Đột Quyết bây giờ? Nhưng cậu ta cũng thừa dịp trong cung Trường Nhạc hôm nay là ngày nghỉ không có người khác ở mới dám lén đến một mình. Nếu là lần tới mang đến một vị quan viên biết tiếng Đột Quyết thì chẳng phải sẽ bại lộ ra rồi sao?
“Nếu không cậu cho là vì sao lại để ở chỗ của ta đây ha? Chẳng phải là để dạy cho bé đó biết chữ nói chuyện hay sao?” Tiêu Tử Y nhẹ nhàng bâng quơ cười nói, đem toàn bộ biểu hiện bất chợt trên mặt Tiêu Sách thu trọn vào mắt.
“Ta chỉ muốn biết rốt cục vì sao hoàng huynh lại tìm Diệp Tri Thu về thôi’
Tiêu Tử Y ngồi cạnh bàn, đưa tay kéo lọn tóc dài ra trước ngực, nghe vậy buồn cười nói: “Chuyện này cho dù cậu có hỏi đứa trẻ, nó cũng không biết đâu ha!” Tiêu SÁch này đúng thật là chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156612/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.