Tiêu Tử Y ôm Tiêu TRạm đi một mạch trở về cung Trường Nhạc, trên đường đi Thuần Phong định thay nàng ôm Tiêu TRạm nhưng nàng kiên quyết không cho.
Hai tay nhỏ bé của Tiêu Trạm vươn ra sau lưng Tiêu Tử Y, lặng lẽ nghĩ ngợi. Hoá ra không phải rất tốt sao? Bé còn tưởng là bác do phụ vương gọi tới đây nữa cơ đấy, kết quả phát hiện ra hình như bé đã lý giải sai rồi. Quan hệ của hai người lớn hình như lại càng phức tạp thêm, tiểu bác mới vừa rồi dĩ nhiên cấm bé từ nay về sau không được tới chỗ phụ vương nữa. Sao có thế vậy chứ….Sao lại thế….
Dọc đường đi Tiêu Tử Y rất nghiêm nghị, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, tránh làm cho bé Trạm Nhi sợ. Một người cha, làm sao lại có thể đem con mình quên mất chứ? Bất luận thế nào thì cũng không thể tha thứ được chuyện này.
Nàng còn tưởng rằng, Tiêu Cảnh Dương đã thay đổi, hắn đã quyết tâm buông tha cho hết thảy, cố gắng làm một người cha tốt. Hoá ra hắn vẫn chưa để TRạm Nhi trong lòng, thậm chí có khả năng còn lấy bé ra làm công cụ để tranh giành quyền lực cũng nên.
Lòng nàng càng nghĩ càng thấy lạnh.
Tiêu Tử Y bước vào cung TRường Nhạc thì đã thấy Như Lan và bé Vân Tuyển đứng đằng xa trước cửa điện Vĩnh Ninh nhìn ngó xung quanh. Thấy nàng ôm bé Tiêu TRạm về, bé Vân Tuyển lập tức chạy lọt tọt xuống bậc thang.
“Sao vẫn còn chưa ngủ?” Cho dù trong lòng đang tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-tre-hoang-gia/3156592/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.