Thấy vẻ mặt sượng đơ của hai người, Tô An Ninh khẽ nhếch môi. Đã trả được thù.
Thẩm Độ đè vào ấn đường, nét mặt hơi lúng túng.
May mà lúc này điện thoại reo lên, anh liền vội vàng đứng dậy, vỗ lưng Dung Dung, “Anh đi nghe điện
thoại.”
Dung Dung cũng đứng dậy theo, “Em đi vệ sinh.” “Đúng lúc tôi cũng muốn đi, tôi đi chung với cô.”
“Hả?”
Đi vệ sinh theo nhóm là thỏa thuận ngầm giữa bạn thân. Cô và Tô An Ninh cùng lắm chỉ là nửa tình
địch, vậy mà cũng có ngày đi vệ sinh với nhau.
Dung Dung đứng rửa tay trước gương.
Cô không biết nên nói gì với Tô An Ninh, cảm xúc dành cho cô ấy cũng rất phức tạp.
Cô ấy từng giúp mình, mặc dù Dung Dung không thích cô ấy, nhưng không còn ghét như trước đây.
Tô An Ninh đứng rửa tay bên cạnh cô, nhìn cô qua gương, “Khi nào cô mở triển lãm tranh?”
Dung Dung khựng lại, “Vãn còn sớm.”
“Lúc trước cô nói với tôi là tôi không cần mua vé vào cửa, còn giữ lời hứa đó không?”
Tô An Ninh hất cằm, giống như đang độc thoại trong gương. Dung Dung gật đầu theo bản năng, “Có
chứ.”
“Vậy thì tốt.”
Tô An Ninh cúi đầu tiếp tục rửa tay. Từ góc độ của Dung Dung nhìn sang, hình như cô ấy đang cười
nhỉ?
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Lúc nói chuyện lần nữa, rõ ràng giọng nói của Tô An Ninh hơi cứng nhắc, “Nếu bận việc khác thì mỗi
năm mở triển lãm tranh một lần cũng được, nhưng cô đừng từ bỏ vẽ tranh.”
Dung Dung không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679788/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.