Ở đầu dây bên này, Dung Dung cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể dùng cách im
lặng để đáp lại chất vấn của ông cụ.
Ông cụ nghiễm nhiên cho rằng cô đang chột dạ, “Con nhóc thối, ông dạy con đánh bài không phải để
con đi lừa gạt đối tác! Nếu con đắc tội với cậu ta thì sao đây? Con mau trả lại tàu du lịch cho
người ta đi!”
Bên kia giận dữ cúp máy cái rụp.
Sau một tiếng “Bíp ——” rất dài, Dung Dung cắn môi, đi đến cửa thư phòng, dừng lại vài giây mới gõ
cửa phòng.
Không có ai trả lời.
Cô do dự vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, sau đó một tiếng cạch ma sát ngắn ngủi vang lên, cửa phòng
bị đẩy ra.
Không có bật đèn phòng, đèn bàn bảo vệ mắt chỉ chiếu sáng trong khu vực bàn làm việc.
Người đàn ông đang nằm sấp trên bàn ngủ yên giấc.
Dung Dung rón rén đi tới, vốn muốn hỏi tại sao anh lại tặng tàu du lịch cho mình, thấy anh đã ngủ
lại sợ mình sẽ quấy rầy anh.
Tóc của anh còn ướt, vài sợi tóc rơi rớt che kín trán. Khuôn mặt sáng sủa, lông mi cong vút tạo
thành một bóng mờ.
Màu mắt của Thẩm Độ rất tối, viền mắt lại hẹp dài, khiến người ta có cảm giác cô độc và ngạo mạn.
Anh cũng không thích cười, nhìn chung đều là dáng vẻ lạnh nhạt.
Bây giờ hiếm khi thấy anh nằm nghiêng dựa lên cánh tay ngủ, hơi thở đều đặn, môi hơi mím lại, một
góc mặt dựa vào bàn bị anh đè ép lồi ra một mảng thịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nha-toi-that-su-co-mo-vang/1679777/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.